Tạ Bùi Yến là kiểu người lạnh nhạt vô tình, tuy đan điền đã bị phế, nhưng từ kiếm thuật vẫn thuần thục kia, có thể mơ hồ nhìn ra được hắn là người cực kỳ khắc khổ, ý chí mạnh mẽ.
Còn về phần Bạch Du, lại càng không cần nói, tâm tính trong sáng, vô cùng thuần khiết, hoàn toàn không có chút tạp niệm nào. Có lẽ cũng bởi vậy mà Sở Ương Ương mới bằng lòng làm bạn với cậu.
Chỉ là, nàng vẫn có chút lo lắng, lo cho Tạ Bùi Yến ở bước “hỏi tâm kính” sẽ vì đan điền bị phế mà sinh ra tâm ma; còn lo cho Bạch Du trong lúc leo lên Đăng Tiên Giai sẽ gặp phải điều gì bất lợi.
Dù sao chính nàng từng leo qua một lần, thật sự là hao hết sức chín trâu hai hổ, suýt chút nữa đã nằm vật giữa đường nghỉ luôn rồi.
Bất quá, Sở Ương Ương vẫn không cho rằng hai người họ sẽ bị loại ở cửa ải này. Nàng đơn giản đứng đợi ở phía trên, chỉ cần hai người họ đến được nơi là tốt rồi.
Đến lúc đó, nàng lại có thêm một tiểu sư đệ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ.
---
“Tiểu Thì, nếu cậu không muốn đi thì”
Nói cho cùng, Bạch Du chỉ là hệ thống của hắn. Nếu không phải lúc trước hắn khăng khăng muốn cậu từ trên cây nhảy xuống, cậu cũng chẳng cần lén lút quay lại không gian hệ thống một chuyến.
“Muốn đi chứ, nguoi là ký chủ của ta mà. Ta muốn tận mắt thấy ngươi trở thành đệ nhất tu chân giới!”
Giọng nói của tiểu hệ thống vang lên vô cùng kiên định, chẳng có lấy một chút nghi ngờ nào đối với chuyện một phế nhân mất hết tu vi như Tạ Bùi Yến có thể đứng trên đỉnh tu giới.
Một lòng tín nhiệm thuần túy.
Tạ Bùi Yến rũ mắt nhìn vào đôi mắt trong veo, lấp lánh của cậu, cảm xúc cuộn trào, cuối cùng lại hơi chật vật dời ánh nhìn đi: “…Chúng ta đi thôi.”
Đăng Tiên Giai tổng cộng có một ngàn bậc. Leo cầu thang này không khó ở thân thể, mà khó ở chỗ: mỗi khi bước lên một bậc, trọng lực đè lên người liền tăng thêm một phần. Càng lên cao, càng khó nhấc nổi chân.
Bước lên bậc đầu tiên, Tạ Bùi Yến liền cảm nhận được rõ ràng áp lực thay đổi quanh thân.
Hắn nghiêng đầu nhìn thử Bạch Du một chút, xác định cậu vẫn ổn, sau đó tiếp tục bước lên bậc thứ hai, thứ ba…
---
Bậc thứ 378.
Đến đây thì Thì Bạch Du bắt đầu thấy chán. Cậu chống má nhìn chằm chằm từng bậc thang ngọc trắng bên dưới, chậm rì rì mà bước tiếp.
Thấy biểu cảm của cậu có phần tẻ nhạt, Tạ Bùi Yến suy nghĩ một chút, lấy từ trong không gian ra một cái kính vạn hoa đưa cho cậu.
Bạch Du lập tức “Oa!” lên một tiếng, mặt đầy ngạc nhiên vui mừng mà nhận lấy.
“Là phụ thân ta làm đó.”
Nếu cha mẹ hắn còn sống, có lẽ Tạ Bùi Yến cũng sẽ là một thiếu niên khỏe mạnh, lớn lên trong tình yêu thương.
Kính vạn hoa nhìn qua đã có niên đại, là đồ làm từ mười mấy năm trước, hoa văn đơn giản không cầu kỳ, nhưng Bạch Du vẫn là vô cùng thích thú mà xoay xoay ngắm nghía.
“Siêu tuyệt luôn á! Phụ thân ngươi nhất định rất thương ngươi!”
Tạ Bùi Yến hé môi, cuối cùng chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào miếng ngọc trụy treo bên hông, khẽ “Ừ” một tiếng.
Bạch Du vui vẻ nên chạy lên trước thêm vài bậc. Đến khi nhận ra thì đã đi quá xa, không thấy bóng Tạ Bùi Yến đâu.
Chết rồi, để lạc người ta rồi!
Không ổn không ổn.
Cậu lập tức ngoan ngoãn quay trở lại, vừa ló đầu ra liền thấy Tạ Bùi Yến đang giằng co với một người nào đó.
Bạch Du:!
Cậu nhanh chóng tra lại tình tiết trong đầu.
Quả thật, ở Đăng Tiên Giai này, sẽ có người muốn gây phiền toái cho Tạ Bùi Yến, mưu toan đẩy hắn xuống để loại bỏ đối thủ mạnh.
Nhưng kết quả là Tạ Bùi Yến “bốp bốp” tát ngược lại, không những không bị đẩy xuống, còn dọa đối phương khóc oa oa tại chỗ.
Thời khắc vả mặt đã đến!
Cũng chính vì vậy, những trưởng lão đang thông qua Giám Lục Thạch quan sát tình hình khảo nghiệm liền bắt đầu chú ý tới Tạ Bùi Yến, có thêm vài phần tán thưởng.
Bạch Du lập tức kích hoạt nhiệm vụ:
【Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ: Xin mời vả mặt kẻ gây sự trước mặt.】
Tạ Bùi Yến dừng bước, khẽ nâng mí mắt nhìn gã tu sĩ trước mặt, rồi lại liếc sang bên—chỉ thấy tiểu hệ thống đang núp ở khúc quanh ló đầu ra, còn giơ tay làm động tác “Cố lên!”
Tạ Bùi Yến: …
Hắn tránh đi bàn tay định đẩy mình xuống của đối phương, mặc kệ lời lẽ gào thét như đậu vỡ nồi, nghĩ nghĩ một lát, liền trở tay bắt lấy cánh tay gã, xoay người ép về phía sau, đồng thời đá mạnh một cú vào đầu gối.
Gã kia lập tức loạng choạng quỳ rạp trên đất, mặt úp ra ngoài, đầu gối vừa vặn đặt ở mép Đăng Tiên Giai.
Toàn bộ quá trình không quá năm giây, nhanh đến mức Bạch Du còn chưa kịp phản ứng.
Cậu nghĩ, loại trình độ này mà cũng dám gây chuyện với vai chính, chắc chắn chỉ là pháo hôi không có tên, thậm chí còn không bằng người qua đường Bính.
Trên thực tế, sau bậc thứ 400, thể lực của đa số tu sĩ đã cạn kiệt hơn phân nửa, chân tay run rẩy, chỉ cần một cú đá cũng dễ dàng ngã nhào.
Bạch Du ngồi xổm từ xa, chống má, vừa đủ để nghe thấy tiếng gã kia cầu xin tha thứ. Dù tầm mắt không tốt lắm, nhưng cậu vẫn nhìn thấy gã đang khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem.
Eo ui… hơi ghê ghê.
Cậu vừa định bấm hoàn thành nhiệm vụ, liền thấy Tạ Bùi Yến hình như định đá người ta thẳng xuống bậc thang, không khỏi hơi giật mình.
Không cần đâu! Các trưởng lão còn đang nhìn đó!
Rơi từ Đăng Tiên Giai xuống không chết được, vì dưới chân có đệ tử của Kiếm Tông sẵn sàng đón, nhưng nếu ngay lúc thi khảo nghiệm mà bị đá xuống, thì mất mặt thật sự.
Cuối cùng, Tạ Bùi Yến vẫn không ra chân. Hắn chỉ mặt không biểu cảm uy hiếp một phen, cướp sạch linh thạch trong người tên kia rồi mới thả đi.
Ban đầu hắn thật sự định đá gã bay xuống, mặc kệ sống chết, nhưng rồi lại nhớ tới ánh mắt đang nhìn mình của Bạch Du, cuối cùng vẫn là thu chân, đổi sang một cách xử lý mềm hơn.
Bởi vì giờ đây, hắn không còn là một người cô độc nữa, còn có một tiểu hệ thống nhỏ cần chăm sóc.
Bạch Du chờ phát thưởng xong, liền từ sau khúc quanh nhào ra, giống như một con chó con nhỏ xíu, lao thẳng vào lòng Tạ Bùi Yến: “ngươi siêu đỉnh luôn á!”
---
Bậc thứ 643.
Bạch Du vẫn chẳng cảm thấy áp lực gì, với cậu, leo Đăng Tiên Giai chẳng khác gì leo cầu thang bình thường, chỉ hơi mệt chút thôi.
Cậu liếc sang bên,Tạ Bùi Yến tuy mặt vẫn không đổi sắc, nhưng hơi thở đã bắt đầu gấp gáp.
Lại nhìn xuống những tu sĩ phía sau đã bị bỏ lại xa xa, Bạch Du cảm khái: “Đúng là vai chính!”
Siêu cấp siêu cấp bảnh luôn!
---
Bậc thứ 998.
Tạ Bùi Yến thở dốc dồn dập. Cảm giác đau đớn như có lưỡi dao xoáy toạc đan điền, lan khắp toàn thân.
Hắn cố gắng bước tiếp, chân phải đặt được lên bậc 999, nhưng chân trái vẫn dừng ở bậc 998.
Cảm giác như có một ngọn núi đè lên người, ép đến nỗi lục phủ ngũ tạng dường như muốn vỡ tung, mỗi lần hít thở đều giống như đang bị thiêu đốt từ trong phổi.
Bạch Du thấy Tạ Bùi Yến bỗng nhiên cứng người lại.
Cậu vẫn chẳng cảm nhận được áp lực gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cậu cũng theo đó mà khẩn trương lên.