“Kính viễn vọng? Đó lại là cái quỷ gì?” Nhiễm Khuê truy hỏi.
Kiều Côn lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, hình như là thứ gì đó có thể nhìn được rất xa, nghe nói còn xịn hơn cả gương pha lê, chế tạo cũng phức tạp hơn.”
Nhiễm Khuê mừng rỡ: “Tốt! Nhóc con, ngươi thật thông minh và biết thời biết thế. Vậy ngươi cứ tiếp tục ngủ đông ở sườn núi Bách Thảo một thời gian nữa, chờ đến khi mò ra được cách làm kính viễn vọng, lúc đó ta sẽ cho thêm 500 quan tiền nữa.”
Kiều Côn sa sầm mặt: “Chúng ta đã nói rõ là gương pha lê, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Nhiễm Khuê cười ha hả: “Làm một vụ thì cũng là làm, tiện thể làm thêm một vụ nữa thì có sao? Với 800 quan tiền này, cả đời cậu không cần lo cơm áo, cả nhà sống sung túc, thế chẳng phải quá tốt sao?”
“Vậy thì ngươi nhớ kỹ lời hứa đi, nhất định phải tiếp tục khám bệnh và chăm sóc cha mẹ, em gái ta cho tử tế.” Kiều Côn lại nhấn mạnh một lần nữa.
Nhiễm Khuê vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, hai ta là người một nhà rồi còn gì. Ta nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.”
Chiều hôm đó, hắn sai người đưa tiền cho Kiều Côn, sau đó dẫn cha mẹ và em gái Kiều Côn rời đi.
Kiều Côn để người nhà theo Nhiễm Khuê đến Khánh Xuyên, chờ sau này sẽ đích thân qua thăm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT