Hữu Hiền Vương lại đưa tay kéo hắn đứng dậy:
“Đứng lên rồi nói. Cánh tay ngươi vừa rồi bị thương, nên nghỉ ngơi một thời gian. Việc chiến sự ở cửa tây cứ giao cho Trần Thiên Ân đi. Hắn và Trần Vân Châu vốn có thù oán, vẫn luôn muốn được điều đến trấn thủ cửa tây.”
Dĩ nhiên, lời này là bịa đặt. Trần Thiên Ân vốn biết Khánh Xuyên quân ghi hận mình, có chết cũng không muốn đi giữ cửa tây.
Chính vì thế, Hữu Hiền Vương mới càng phải phái hắn đi. Y không hề tin tưởng kẻ tiểu nhân hai mặt như Trần Thiên Ân — nếu gã có thể phản bội Đại Yến, thì cũng có thể phản bội Cao Xương bất cứ lúc nào.
Phía đông có Vương Thạch Nguyên, kẻ đầy dã tâm; phía nam có Sở Thao, lập nhiều công lao không nhỏ. Ai cũng có khả năng chiêu hàng Trần Thiên Ân, chỉ có Trần Vân Châu là thù sâu như biển với hắn, tuyệt đối sẽ không buông tha.
Trần Thiên Ân cũng hiểu rõ điều này, nên trên chiến trường phía tây, dù không cần Hữu Hiền Vương thúc giục, hắn cũng sẽ liều mạng mà đánh.
Chu Nghi Niên ngoài mặt dường như chẳng biết gì, gật đầu nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT