Lương viên ngoại đứng dậy, hai tay chắp lại thi lễ, mở miệng trước là xin lỗi:
“Trịnh đại nhân, là tại hạ thiển cận, thấy lợi quên nghĩa, khiến giá lương thực ở Lư Dương tăng vọt. Mọi tội đều do tại hạ, nay đã thấu hiểu sai lầm của mình, mong đại nhân lượng thứ.”
Trịnh Thâm cười nhàn nhạt, nói:
“Lương viên ngoại quá lời rồi. Chẳng qua ngài cũng chỉ là làm ăn buôn bán, thương nhân trọng lợi, có gì sai đâu?”
Lương viên ngoại cười khổ:
“Đại nhân vẫn chưa chịu tha thứ cho tại hạ, tại hạ hiểu mà. Phạm sai lầm đâu thể chỉ nói một hai câu liền xí xoá. Để tỏ lòng hối lỗi, tại hạ nguyện xuất ra ngàn thạch thóc làm giống, phân phát cho dân nghèo trong huyện đang thiếu giống lúa.”
Ngàn thạch!
Dù là giá mua sỉ trước lúc tăng giá, thì cũng phải bỏ ra gần hai ngàn quan tiền mới mua nổi từng ấy thóc.
Đây còn là mức vay tối đa mà nha môn từng chuẩn bị dùng để mượn lương thực, bởi vì công quỹ cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT