Quản gia sai người mang phần còn lại đi, bản thân thì đi rửa tay, thay áo ngoài mới, rồi quay trở lại hầu hạ Qua Tiêu.
“Hàn Tử Khôn đúng là thứ chẳng ra gì!”
Quản gia vừa phụ họa vừa đưa qua một ly nước ấm: “Đúng vậy, đám loạn quân đó chẳng khác gì lang sói, độc ác vô cùng.”
Qua Tiêu nâng ly nước nhấp một ngụm, xua tay, không muốn nhắc tới Hàn Tử Khôn và cái trò đê tiện kia nữa: “Mỹ nhân kế, bài thân tình, đem cả người nhà Trần Vân Châu ra cũng chẳng lay động được hắn. Người này thật sự máu lạnh vô tình, ngay cả đường cô ruột của mình cũng có thể đẩy vào hố lửa, đám người Trần gia còn lại thì chắc chắn càng không trông mong được gì.”
Quản gia cũng đồng ý: “Dòng chính nhà họ Trần đã chết sạch từ sớm, chỉ còn hắn là độc đinh mầm mống cuối cùng. Còn lại phần lớn đều là nữ quyến và họ hàng xa. Trần Vân Châu từ nhỏ đã bị dư nghiệt Tây Bắc Quân mang đi, chưa từng có tiếp xúc gì với đám người này. Huống chi sau chuyện của Trần thị, hắn lại càng cảnh giác, chắc chắn sẽ không bán cho bọn họ chút tình cảm nào.”
Qua Tiêu đổi góc độ suy nghĩ một lát, tự nhủ nếu là mình, chắc cũng sẽ làm vậy.
Hắn hoàn toàn từ bỏ cái ý tưởng đi lôi kéo đám thân thích cũ của Trần gia để mở miệng Trần Vân Châu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play