Trần Vân Châu gật đầu: “Về việc này, chúng ta đã đạt được nhận thức chung. Vậy hãy bàn đến chuyện Cát gia quân muốn mua hỏa khí đi.”
“Đại nhân định đồng ý với bọn họ ư?” Đào Kiến Hoa lập tức nhận ra điều gì, có phần nghi hoặc: “Sao lại vậy?”
Trần Vân Châu chỉ tay về phương bắc: “Nếu Ngô Châu thất thủ, Cung Hâm sẽ bị hai mặt giáp công. Điền Châu khó mà giữ nổi, tất nhiên hắn sẽ tiếp tục nam hạ, va chạm với chúng ta. Mà bên triều đình, sau khi thu phục được Cát Trấn Giang và đánh bại Cung Hâm, đối tượng kế tiếp sẽ là chúng ta. Hiện tại chúng ta cần có người ở phía trước chống đỡ thay mình, vì vậy ta định bán cho bọn họ một ít thuốc nổ, tất nhiên không phải loại tinh chế, mà bắt bọn họ mang bạc vàng đến đổi.”
Vừa hay Khánh Xuyên hiện giờ vẫn thiếu tiền bạc để phát triển, có người tình nguyện đưa bạc đến giúp bọn họ tranh thủ thời gian, cớ gì không làm?
Đào Kiến Hoa và Trịnh Thâm liếc nhau một cái, hỏi: “Nhưng thưa đại nhân, nếu chúng ta bán thuốc nổ cho bọn họ, lỡ đâu bị phá giải công thức rồi sản xuất hàng loạt, quay đầu lại dùng để đối phó chúng ta thì sao?”
Trần Vân Châu biết, thứ mà họ đang dùng là hắc hỏa dược đã được cải tiến, tương đương với thuốc nổ cường hóa, uy lực mạnh hơn hẳn thuốc nổ thường. Huống chi hiện tại họ đã bắt đầu nghiên cứu sản xuất pháo hỏa và súng hỏa thương, sang năm, hỏa khí Khánh Xuyên sẽ còn phong phú hơn, không phải một đám nhân tài mới nổi kia có thể sánh kịp.
“Không cần lo. Chỉ dựa vào thuốc nổ của chúng ta, muốn phục nguyên phối phương là chuyện rất khó. Hơn nữa bọn họ chắc cũng đã đoán được một số nguyên liệu rồi, đang thử nghiệm các loại. Thừa dịp họ còn chưa nghiên cứu ra được, tranh thủ phát một mẻ hàng trước đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT