Trần Vân Châu mỉm cười, hiện tại Cát Trấn Giang đã bị dồn đến đường cùng, không còn cách nào khác. Không đồng ý thì cứ chờ chết dần chết mòn. Dĩ nhiên, chuyện này e rằng có phần không nhỏ là do quân sư thúc đẩy từ sau lưng.
Nhưng Trần Vân Châu tuyệt đối không nhắc đến quân sư với bất kỳ ai.
Hắn và quân sư kỳ thực tiếp xúc không nhiều, nhưng lạ thay, hai người lại rất ăn ý, phối hợp vô cùng suôn sẻ. Lúc này càng không thể để lộ tung tích của quân sư cho bất cứ ai, tránh để tin tức rò rỉ rồi chuốc họa sát thân cho quân sư.
"Không đồng ý, thì chờ bị triều đình, bị Cung Hâm, thậm chí bị cả ba bên chúng ta chia nhau xâu xé. Còn nếu đồng ý, nói không chừng còn có thể giữ được một con đường sống."
Lâm Khâm Hoài đọc xong thư thì chỉ biết lắc đầu: “Ta thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của các ngươi.”
Xem ra hắn quả nhiên vẫn chỉ thích hợp luyện binh đánh trận, đối với mấy chuyện tranh đấu trên quan trường thì một chữ cũng không thông. Nhưng thiếu chủ thì lại như cá gặp nước, tựa như sinh ra là để làm mấy việc này.
Đặt thư xuống, hắn hỏi Trần Vân Châu: “Thiếu chủ, nếu Cát Trấn Giang đã đồng ý, vậy bao giờ chúng ta xuất binh?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play