Trịnh Thâm cười nhạt nói:
“Mấy tên tú tài nghèo kiết xác, bảo thủ cổ hủ, chẳng tạo nổi sóng gió gì đâu. Đối phó bọn họ chỉ sợ lại rơi vào nhược điểm, tốt nhất là về sau vĩnh viễn không dùng đến là được.”
Hắn hiểu rõ, thật ra đám người đọc sách này cũng không phải một lòng trung thành với cái ngai vàng kia. Họ chỉ cố kỵ lời đồn về Trần Vân Châu – kẻ giả danh giết người để trèo lên cao. Dù sao bọn họ cũng là người đọc sách, ít nhiều gì cũng có lòng trắc ẩn, cảm thấy chuyện này thật sự “thương phong bại tục”.
Thành ra phản ứng mạnh nhất, vẫn là từ phía văn nhân sĩ tử. Ở đất Khánh Xuyên còn dễ, chứ triều đình kiểm soát mấy châu phía bắc, nơi nơi đều có kẻ viết văn lên án, chỉ trích Trần Vân Châu không tiếc lời.
Kỳ thực chỉ cần công khai rằng Trạng nguyên Trần chưa chết, vậy đương nhiên có thể rửa sạch tội danh của Trần Vân Châu.
Nhưng làm vậy, gia quyến của Trạng nguyên gia lại chẳng được đảm bảo an toàn, hoàn toàn trái với mục đích ban đầu của bọn họ. Cho nên giờ chỉ có thể để “đại nhân nhà mình” tạm thời uất ức một chút. Đợi đến ngày nào đó chân tướng lộ ra, sĩ tử thiên hạ ai chẳng sẽ khen một câu: “Trần đại nhân nhân nghĩa vô song”?
Khi ấy mới lợi dụng lòng áy náy kia mà lung lạc một đám sĩ phu, để họ vì mình dùng sức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play