Mã Điển lăn lông lốc ngã ngựa, mặt bị cắt một đường dài bởi viên đá nhọn trên đất, máu chảy đầm đìa xuống cổ.
Hắn chật vật bò dậy, không màng vết thương trên mặt, ngẩng đầu nhìn Cát Hoài An đang nổi giận đến đỏ bừng cả hai mắt trên lưng ngựa, nghi hoặc nói:
“Đại soái, mạt tướng chỉ là phụng mệnh hành sự, có gì sai? Mong đại soái minh xét.”
Việc giao Nam Khánh huyện cho quân Khánh Xuyên là ý của Đại tướng quân, không phải hắn tự ý làm chủ. Nhiệm vụ của hắn là dẫn một vạn binh lính rút lui an toàn khỏi Nam Khánh huyện – việc đó hắn đã làm được.
Cát Hoài An trừng mắt giận dữ quát:
“Trần Vân Châu lừa chúng ta! Mục tiêu của hắn vốn không phải là Kiều Châu, mà là Hoài Châu. Hiện giờ Hoài Châu đã rơi vào tay hắn, chúng ta lại còn chủ động dâng Nam Khánh huyện cho hắn, thiên hạ này còn ai ngu xuẩn hơn chúng ta? Giờ thì hiểu rồi chứ? Ngu ngốc!”
Mã Điển kinh hãi vô cùng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT