Cho nên bất kể là để giúp dân chúng Lư Dương hay bảo vệ thành Khánh Xuyên, bọn họ đều bắt buộc phải đi chuyến này.
Chỉ là, số người của họ ít ỏi, nếu cứng đối cứng với tám nghìn quân địch thì chắc chắn không ổn. Cũng may là cả đội đều có ngựa, có thể dựa vào đó đánh du kích.
Đội quân phi ngựa chạy suốt mười mấy dặm, xác nhận không có truy binh bám theo, dưới sự dẫn đường của đội trưởng đội hai thì rẽ vào một ngôi thôn nhỏ bên đường.
Trong thôn có vài chục hộ dân, nhưng giờ thì vắng tanh không một bóng người. Ngoài một ít đồ đạc cũ nát không dời đi được như nồi niêu, chum vại, thì chẳng còn lại gì.
Dù sao thì giữa đêm khuya khoắt, có chỗ tránh gió, trú lạnh như vậy đã là rất tốt.
Trần Vân Châu liền ra lệnh:
“Trừ những người thay phiên canh gác, còn lại đều xuống ngựa vào trong nhà nghỉ ngơi. Người phụ trách chăm ngựa thì dắt ngựa ra đồng cho ăn chút gì đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play