Thân vệ giơ cao bó đuốc mở đường phía trước, Cát Hoài An bước vào kho lương. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng thê thảm—tất cả lương thực đã bị thiêu đen kịt, bóp nhẹ một cái liền vỡ vụn.
Sắc mặt hắn lập tức đen như đáy nồi.
Đi thẳng vào sâu bên trong, cuối cùng cũng tìm được một ít hạt thóc chưa bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, nhưng tất cả đều ướt sũng. Rõ ràng là lúc nãy binh lính chữa cháy múc nước hắt vào, khiến số thóc sót lại cũng bị ngấm nước.
Lương thực đã cháy thành tro thì khỏi phải nói—không thể ăn được.
Mà lương thực đã ướt nhẹp cũng giữ không được lâu. Bởi vì thóc khô sau khi ngấm nước rất dễ nảy mầm, mốc meo, không thể dùng làm thực phẩm. Huống chi hiện tại đang giữa mùa đông, trời lạnh, nếu chẳng may gặp phải thời tiết âm u ẩm thấp, thì căn bản không thể hong khô được chúng.
Người không thể không ăn cơm. Lần này tổn thất quá lớn, Cát Hoài An giận đến nghiến răng nghiến lợi:
“Trần Vân Châu! Chờ ta phá được Khánh Xuyên, lão tử sẽ bằm ngươi thành trăm mảnh!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT