Trần Vân Châu thì không được lạc quan như họ, nhưng lúc này cũng không thể mở miệng nói ra mấy lời bi quan. Hắn xua tay nói:
“Đào đại nhân quá lời. Mọi người coi trọng ta, tín nhiệm ta, ta tất nhiên sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ Khánh Xuyên bình an. Thời gian cấp bách, xin mọi người phân công nhau hành động, ta đi gặp người đã gửi thư kia.”
Đào Kiến Hoa và Trịnh Thâm vốn cũng định rời đi, nghe vậy thì đồng loạt ngẩn người.
Trịnh Thâm có phần lo lắng: “Đại nhân, mấy người đó cảnh giác rất cao, e là lai lịch không đơn giản. Đại nhân muốn gặp họ thì cũng nên cẩn trọng.”
Đào Kiến Hoa phản ứng càng kịch liệt: “Gặp bọn họ làm gì? Đại nhân, ngài tuyệt đối không thể đi theo bọn họ được! Để hạ quan ra mặt đuổi họ đi, hạ quan đảm bảo sẽ khuyên được!”
Chuyện như thế làm sao có thể để Trần đại nhân tự mình dấn thân?
Dù sao thì hắn cũng đã chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, người ta là thân nhân tìm đến tận cửa, dù bản thân không thể đi theo thì cũng nên đích thân ra mặt giải thích rõ ràng một phen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play