Chế độ dinh dưỡng nghèo nàn, lâu ngày không được ăn món chính, sẽ dễ dẫn tới chứng phù thũng hoặc các loại bệnh tật khác. Nếu tình hình này không được cải thiện, rất có thể sẽ... mất mạng.
Địch Bằng Danh lo lắng thở dài:
“Nhưng triều đình không chịu phát thêm lương cứu tế, kho phủ ta chỗ lương còn sót lại đã phân phát gần hết từ tháng bảy, tháng tám rồi. Đám nhà giàu cũng đã hỏi xin qua một lượt, hiện giờ thật sự là bó tay hết cách, đành thuận theo số trời thôi.”
Hắn cũng chẳng còn tâm trí lo đến đợt khảo hạch sang năm sẽ ra sao. Ngày nào còn sống là ngày đó nhờ trời, giống như một hòa thượng gõ chuông, ngày nào đỡ được thì hay ngày đó.
Ngô Viêm nhắm mắt, giống như đã chấp nhận số phận. Làm tri phủ như hắn, e là không trụ được bao lâu nữa. Thật có lỗi với triều đình đã bồi dưỡng, càng có lỗi với bách tính trông chờ. Ai, sớm biết vậy đã đưa nhóm dân tị nạn sang Khánh Xuyên rồi, ít ra bên đó còn có đường sống. Không biết giờ mà đưa người qua, Trần đại nhân bên đó còn chịu nhận không?
Ngay lúc Ngô Viêm đang rầu rĩ bất lực, chuẩn bị buông xuôi mặc số mệnh, bên ngoài có một tên nha dịch hớt hải chạy vào:
“Đại nhân! Tin vui! Tin vui! Khánh Xuyên gửi thư tới! Khánh Xuyên gửi thư tới rồi ạ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT