Trần Vân Châu ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, vừa viết vừa giải thích:
“Năm ngoái lẫn năm nay, từ Kiều Châu chạy sang Khánh Xuyên ta đã hơn hai mươi vạn người, con số này tuyệt đối không nhỏ—có những huyện diện tích cả mấy nghìn dặm cũng chưa chắc có nhiều dân như vậy. Ngô Viêm hiện tại chưa tính toán, nhưng đến lúc khảo hạch thì sao?”
“Lùi một bước mà nói, kể cả hắn không truy cứu, thì Khánh Xuyên ta đột ngột có thêm nhiều dân như thế, cũng phải báo cáo lên trên chứ. Những người này từ đâu tới, chúng ta sắp xếp thế nào, bỏ ra bao nhiêu công sức... Nếu ngươi không nói, thì bên trên sao biết được? Cứ cắm đầu làm việc thôi thì chỉ là trâu ngựa. Làm quan, không chỉ biết làm việc, mà còn phải biết làm người. Lúc cần kêu thì phải biết kêu.”
Văn Ngọc Long trợn tròn mắt.
Năm ngoái hắn còn tưởng vị Trần đại nhân này tính tình khiêm tốn, không màng danh lợi, một lòng vì dân, ai ngờ...
Trần Vân Châu thì chẳng buồn để ý hắn bị sụp đổ nhân sinh quan ra sao, bút vẫn múa như bay, phóng tay viết hơn một ngàn chữ. Viết xong liền đưa cho Văn Ngọc Long:
“Văn đại nhân xem qua, có gì không ổn không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play