“Đúng vậy! Cả nhà đoàn tụ, hưởng niềm vui nhân luân, vốn là chuyện thường tình của con người, đại nhân cớ sao phải ngăn cản?”
Một gã thư sinh dáng vẻ gầy gò cũng bước ra, lớn tiếng chất vấn.
Ngô Viêm tức đến mức lỗ mũi phập phồng, hận không thể lập tức lôi kẻ kia ra đánh. Một đám tiện dân, cũng dám mở miệng cãi lại hắn? Thật là muốn chết!
Hắn trong lòng giận lắm, nhưng nhìn lại, nha dịch trong tay chỉ có vài trăm người, đối diện lại là hàng ngàn nam đinh lực lưỡng, cuối cùng cũng đành nuốt cơn giận xuống, hạ giọng trấn an:
“Quan phủ nào có ý đó? Chúng ta sẽ giúp các ngươi tìm người thân, mong bà con yên tâm quay về, kiên nhẫn chờ tin…”
Nhưng lời này quá giả dối. Quan phủ có bao nhiêu người đâu? Nạn dân rời Kiều Châu lên đến mười mấy vạn, dọc đường vài trăm dặm, dựa vào mấy trăm nha dịch thì tìm kiểu gì? Ai đầu óc tỉnh táo đều biết lời này là không đáng tin.
Thấy không ai đáp lại, cũng chẳng ai chịu rút lui, Ngô Viêm đứng đó xấu hổ vô cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play