“Hắn đây chẳng khác nào đem đám người già, phụ nữ và trẻ em – những kẻ vô dụng – ném sang cho chúng ta, bắt chúng ta nuôi giùm hắn! Tên Ngô Viêm này, trước kia còn thấy cũng không đến nỗi nào, ai dè lại là loại người như thế.” Văn Ngọc Long tức đến nghiến răng ken két, quay đầu hỏi: “Đại nhân, chúng ta còn phải nhận đám nạn dân này sao? Ngô Viêm đã vô nghĩa, thì chúng ta cũng chẳng cần giữ nhân nghĩa gì với hắn!”
Hai địa phương ngăn cách bởi Hồng Hà.
Chỉ cần cho đập cầu, là nạn dân không thể qua được, đến lúc đó chúng sẽ phải quay về Kiều Châu, đem mớ hỗn độn này trả lại cho Ngô Viêm lo liệu.
“Nhận chứ, sao lại không nhận?” Trần Vân Châu không những không giận mà còn bật cười: “Ta vốn lo nạn dân tới quá nhiều, khó giữ được trị an. Giờ thì tốt rồi, đại đa số toàn là già cả, phụ nữ và trẻ con – ngược lại không đáng lo mấy chuyện làm loạn. Nói từ khía cạnh đó thì, Ngô Viêm đại nhân lại đang giúp chúng ta một việc lớn đấy chứ.”
Văn Ngọc Long cau mày: “Nói thì là vậy, nhưng nếu hắn toàn gửi sang người già phụ nữ trẻ con, chúng ta định sắp xếp thế nào? Chẳng lẽ cứ phải nuôi bọn họ mãi?”
Trần Vân Châu mỉm cười: “Tất nhiên là không cần. Dù là người già phụ nữ trẻ con, nhưng có thể vượt đường xa mà đến được huyện Hà Thủy, thân thể chắc chắn cũng không đến nỗi nào.”
“Trước tiên cho họ ăn một bữa no, sau đó mời đại phu khám sơ qua sức khỏe. Rồi căn cứ theo thể trạng mà chia làm mấy nhóm: đàn ông khỏe mạnh và phụ nữ cường tráng thì đưa đi khai hoang, làm đường, đào mỏ. Nhóm thể chất kém nhất thì lưu lại huyện Hà Thủy để dưỡng sức. Đồng thời phái người thống kê tay nghề hay sở trường của từng người, rồi gửi danh sách sang Khánh Xuyên, Trịnh tiên sinh sẽ lo an trí bọn họ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT