Không thể nghi ngờ, chuyện này đối với Ngọc Kỳ mà nói quả thật khiến nàng hả dạ vô cùng. Nàng tự tay bưng một phần tổ yến đến phòng Lý thị. Thấy mẫu thân còn chưa nghỉ ngơi, nàng liền dịu giọng khuyên nhủ:
“Nương, người đừng vội. Nữ nhi mang tổ yến đến đây, người ngồi xuống dùng một chén cho ấm bụng đã.”
Lý thị ngẩng đầu nhìn nữ nhi đã ngày một trưởng thành. Bà đương nhiên hiểu tâm trạng hiện tại của nàng, chỉ e trong lòng sắp bay lên tận trời. Cũng phải thôi, lão Hầu gia chỉ vì một thân thích bên đằng ngoại mà đuổi nữ nhi của bà đến tận Hàng Châu. Nhớ tới chuyện này, trong lòng bà vẫn thấy uất ức khó nguôi. Đào Tâm Mi kia chỉ có thể trách chính mình quá đắc ý, chỗ dựa vừa đổ liền không kịp trở tay, còn muốn tranh với bà một phen, tự cho là mình chân trần không sợ đi giày, ăn của Hầu phủ mà lại cứ ngỡ người khác phải mang ơn nàng.
Dẫu sao, Lý thị vẫn phải nhắc nhở nữ nhi một chút:
“Lần này con hẳn là đã hiểu rồi chứ, ai mới là người thực lòng thương yêu con. Ta là mẫu thân con, há có thể hại con bao giờ?”
Ngọc Kỳ vội vàng cúi đầu nhận lỗi:
“Trước kia là nữ nhi bị mỡ heo che mắt, suy nghĩ hồ đồ.”
Lý thị mỉm cười:
“Được rồi, chuyện cũ không cần nhắc lại. Giờ việc quan trọng nhất chính là kỳ tuyển tú. Chờ thêm năm rưỡi nữa là nhà chúng ta mãn hiếu, đến khi ấy chính là lúc tuyển tú bắt đầu. Đại tỷ con tiền đồ sáng lạn, ta sao có thể để con thua kém?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play