Khúc thị lúc này mới an lòng, trong lòng cũng đã có tính toán, chờ sau khi hồi phủ sẽ cẩn thận hỏi han nữ nhi một phen, xem giữa nàng và thế tử Trấn Nam Hầu phủ rốt cuộc là ở chung như thế nào. Nếu hắn thật lòng tiếp cận nữ nhi, tất nhiên là đang ngầm dò xét nàng.
Trấn Hải Hầu phủ vốn nổi danh với ẩm thực trân quý, Ngọc Đồng cũng vì thế mà ăn uống thỏa thuê. Bấy giờ, nàng để ý thấy bên cạnh – chỗ của Uông Thục Nhi – đã trống không, còn Đào Tâm Mi thì không rõ rời đi từ khi nào, khiến nàng thoáng cảm thấy bất an.
Nàng nhìn quanh bốn phía, cũng chẳng thấy bóng dáng Tâm Mi đâu. Lý thị cùng mấy vị trưởng bối vẫn đang trò chuyện vui vẻ với Đậu lão thái thái, chỉ có Uông Thục Nhi dè dặt ngồi sát bên Khúc thị, thấp giọng nói:
“Tam mợ, Tâm Mi tỷ tỷ nói váy dính bẩn nên đi thay, nhưng đã lâu như thế rồi mà vẫn chưa trở lại. Hay là… phái người đi tìm thử?”
Cảnh tượng như thế này, nếu là người từng trải thì hẳn sẽ nhận ra: tám phần là có ai đó trong phủ muốn ra tay với Đào Tâm Mi, cố tình dẫn nàng rời đi. Nhưng Khúc thị lại không muốn dính vào vũng nước đục ấy. Chính bà còn đang phiền muộn chuyện của mình, sao rảnh mà xen vào chuyện người khác?
Bà nhẹ nhàng đáp:
“Hài tử ngoan, con cứ về chỗ ngồi bên cô mẫu đi. Chúng ta chẳng phải người trong phủ này, nếu muốn tìm, cũng chẳng biết đường đâu mà tìm được người.”
Uông Thục Nhi nghe thế, cũng hiểu được phần nào ý tứ. Nàng liền đứng dậy, bước nhanh về phía Trương Nhụy Xu. Xuân ma ma có ý muốn can ngăn, nhưng trước bao nhiêu người, lại e khó mở miệng, đành để mặc nàng đi.
Uông Thục Nhi cúi người thưa:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play