“Vạn nhất chàng… không trở về, ta phải làm sao đây?” Vân thị cắn chặt môi, trong lòng dâng lên một trận khó chịu.
Thục ca nhi cứ ngỡ nàng lo nghĩ cho tương lai của chính mình. Dù đã thành thân nhiều năm, bụng nàng vẫn chưa có động tĩnh. Mà hắn, từ trước đến nay chưa từng nạp thiếp hay thông phòng, vẫn chỉ ở bên nàng. Dù ngay cả mẫu thân hắn – người luôn điềm đạm – cũng nhịn không được phải viết thư hỏi thăm, khuyên hắn sớm mời đại phu xem xét.
Nàng chịu áp lực rất lớn, song vẫn cắn răng không để hắn nạp người khác. Hắn cũng khát vọng có con, dù trong lòng yêu thương nàng, nhưng không có nhi tử thì sau này biết tính sao? Hắn còn muốn đem hết thảy sản nghiệp truyền lại, vẫn luôn tự nhủ chờ thêm vài năm. Nếu mười năm mà vẫn không con, e rằng hắn thật sự phải nạp thiếp.
Nghĩ tới đây, hắn viết sẵn một phong hưu thư giao cho nàng, niêm trong phong thư kỹ càng, nhẹ giọng dặn: “Nếu ta không thể trở về, nàng hãy mở ra xem. Nếu ta trở về, thì xé bỏ đi là được.”
Vân thị lặng lẽ nhận lấy.
Sau khi hắn ra trận, lòng chỉ mang một chữ “tiến”. Trên chiến trường, hắn gác hết mọi tạp niệm, chỉ mong có thể còn sống trở về, rồi phụng dưỡng cha mẹ.
May mắn thay, hắn phúc lớn mạng lớn, trận này trở về nguyên vẹn, không thương tích gì. Vân thị mỉm cười nghênh đón hắn, phong thư kia, cả hai người đều không nhắc tới, bởi họ hiểu rõ một đạo lý: phu thê vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đến nơi, mỗi người đều có đường lui.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play