“Đáng tiếc.”
Rất nhiều người đều nói với hắn rằng đáng tiếc. Nói hắn văn võ song toàn, chẳng hề thua kém gì đại ca, chỉ là vì sinh sau mấy năm, nên đành chịu khuất dưới người. Có người quả thực là tiếc thay cho hắn, nhưng cũng không ít kẻ mang lòng xúi giục, muốn gieo hiềm khích giữa huynh đệ bọn họ.
Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì chứ? Hắn chưa từng cảm thấy bản thân bị đối đãi tệ bạc trong nhà. Nương chưa từng thiên vị ai trong số huynh đệ, càng không vì đứa nào xuất sắc hơn mà coi trọng, hay vì đứa nào kém hơn mà khinh rẻ.
Hắn, nhị ca, và tứ đệ là ba huynh đệ song sinh, cùng từ trong bụng nương mà ra. Khi còn bé, nương còn cố ý thêu tên khác nhau trên y phục của từng đứa để phân biệt. Nhưng ba người bọn họ lại thích đổi đồ với nhau, thường nhân lúc người lớn không để ý mà tráo đổi quần áo. Các vú nuôi trong phủ cũng bị xoay như chong chóng, nên thường xuyên dở khóc dở cười:
Lúc bón cơm thì đút cho Quý ca nhi, đến khi phát hiện lại là hắn, còn lúc ăn thịt thì cả ba huynh đệ cùng nhau la ó tranh phần.
Bọn họ có thể lừa được vú nuôi, nhưng không thể qua mắt nương. Nương luôn có thể chỉ trong chớp mắt mà nhận ra ai là ai. Tứ đệ còn nhỏ, quấn nương hơn cả, hắn nhìn cũng sinh lòng hâm mộ. Mỗi lần như vậy, nương đều nhìn ra, rồi nhẹ nhàng vỗ về hắn.
Khi vào cung học, chẳng ai dám ức hiếp bọn họ, nhưng mấy công tử trong cung lại rất thích vây quanh, tò mò không thôi, suốt ngày hỏi mấy câu buồn cười:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT