“Trừ việc đọc sách ra thì chỉ là luyện viết chữ, nhiều nhất cũng chỉ làm chút việc nữ công.” Ngoài ra còn thích cùng đệ đệ cãi nhau đôi câu, điểm này Ngọc Giai không nói với Ngọc Đồng.
Ngọc Đồng lắc đầu: “Chi bằng muội để con bé bắt đầu luyện Ngũ Cầm Hí, mỗi ngày đi lại vài bước. Phúc tỷ nhi nhà tỷ mỗi ngày đều tập Ngũ Cầm Hí, lúc rảnh rỗi phụ thân nó còn dẫn đi cưỡi ngựa, thân thể vô cùng khỏe mạnh, mỗi bữa có thể ăn hai bát cơm đấy.”
Lý lẽ này, Ngọc Giai cũng hiểu. Bản thân nàng hồi nhỏ thân thể cũng yếu, sau nhờ luyện võ mới cường kiện được như ngày nay. Nhưng nữ nhi lại mềm yếu đáng thương như thế, nàng vừa nhìn đã không nỡ, làm sao hạ được quyết tâm chứ.
“Tỷ, hay là để Nhạc Ngâm ở chỗ tỷ mấy ngày, xem như sang thăm người thân đi.”
Ngọc Giai quả thực đã hết cách, Ngọc Đồng thấy muội muội như vậy, liền nói: “Cũng được, muội để con bé ở chỗ ta, nhưng không được lập tức đến đón về đó.”
Ngọc Giai cười hì hì, vẫn giống hệt lúc nhỏ, nhào vào lòng tỷ tỷ. Ngần ấy năm, nàng vẫn luôn coi tỷ tỷ là chỗ dựa. Năm xưa vì Quý ca nhi, nàng đã đích thân đi lấy thuốc về, dù sau đó bị mẹ cả sai người đến truyền lời, trượng phu cũng vì không muốn nàng tiếp xúc với Ngọc Phượng nữa mà xin điều ra ngoài, nàng vẫn biết chuyện này tám phần là do tỷ tỷ bàn bạc với mẹ cả. Thế nhưng nàng không hề trách tỷ.
Bởi nàng biết, trên đời này, trừ tỷ tỷ ra, không ai thực tâm đối đãi nàng tốt như thế. Ngay cả Hạ di nương cũng chẳng tránh khỏi việc xúi giục nàng tranh sủng, còn tỷ tỷ thì chưa từng có chút tâm tư lợi dụng nào, chỉ có tình thân mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play