Bởi vì Mai thị là người Nam Trực Lệ, phụ thân nàng đích thân đưa nàng đến gả, không tiện lưu lại lâu, cho nên Triệu Quần đã nhờ Khâm Thiên Giám chọn ngày lành gần nhất để thành hôn.
Ngọc Đồng cũng gấp rút an bài tân phòng cho nhi tử. Đôi khi nàng nghĩ lại, thật ra bản thân cũng chỉ mới ba mươi tuổi, nếu ở hiện đại còn tính là tuổi trẻ, nhưng ở nơi này lại giống như đóa hoa héo úa, tựa như đã bước vào hàng ngũ người già, nghĩ đến lại thấy có chút chán nản.
Nàng dặn Xuân Anh một tiếng, rồi trở về phòng, lấy thư ra xem nhưng lại chẳng vào được chữ nào.
Thuở trẻ nàng luôn cố gắng tiến thủ, đến nay dường như đã không cần nỗ lực nữa, trái lại cảm thấy cuộc sống trở nên nhạt nhẽo. Từ ba tuổi nàng đã biết chữ, bảy tuổi theo mama học quy củ, sau đó được chọn làm tú nữ, gả vào vương phủ. Sau khi gả vào, mục tiêu của nàng chỉ là đứng vững gót chân. Giờ đây đã thực hiện được, nhưng lại dường như chẳng còn mục tiêu gì nữa.
Chung quy nàng không phải là nữ nhân cổ đại, trong lòng không có khát vọng mãnh liệt gì về chuyện sinh cháu đẻ con. Khi Triệu Quần trở về thấy Ngọc Đồng đang ngẩn người, cũng có chút hiếm lạ.
“Làm sao vậy?” – Hắn hỏi, “Nhìn nàng như vậy có vẻ cô đơn. Có phải là oán ta bận rộn, không có thời gian bồi nàng?”
Ngọc Đồng trề môi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play