Trong nội điện, khí thế cuồn cuộn, bên ngoài cũng là gió cuốn mây vần. Hoàng thượng vỗ mạnh xuống bàn một cái, trầm giọng quát:
“Ngươi nếu đã nghe lời nghịch vương như vậy, chẳng bằng để hắn làm phụ thân ngươi luôn cho rồi, trẫm cho người làm con nuôi của hắn là được!”
Tề Vương khóc đến thở không ra hơi. Vốn dĩ hắn cũng chẳng phải kẻ thông minh gì, nay lại bị mẫu phi vừa khóc vừa khuyên, càng thêm hoảng loạn, vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu nhận tội:
“Phụ hoàng! Nhi thần thật sự không biết vì sao lại bị mê hoặc đến mức hồ đồ. Hắn nói muốn vì phụ hoàng tích công đức, nhi thần liền tin. Là lỗi của nhi thần, phụ hoàng muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ cầu phụ hoàng đừng vì tức giận mà tổn hại long thể.”
Hoàng thượng nhìn hắn như vậy, chung quy vẫn là con mình, tuy lão đại có hơi hồ đồ, nhưng cũng còn xem như biết hiếu thuận. Việc tụ tập võ giả cùng những chuyện liên quan, nếu tra kỹ cũng chỉ là hiểu lầm, chỉ là đạo sĩ kia không thể lưu lại. Trong mắt kẻ có dã tâm, việc này không tránh khỏi bị xem là muốn mượn dân tâm. Nhất là sau này khi Thái tử kế vị, phải nhìn nhận thế nào với vị huynh trưởng này.
Nhưng nếu không có hình phạt gì, Tề Vương ắt sẽ không biết sai mà sửa.
Hoàng thượng mặt lạnh, trầm giọng tuyên bố:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play