Qua mấy ngày, Triệu Quần trở về, thần sắc lại mạc danh kỳ dị. Chàng ngồi một mình trong thư phòng, nghĩ đến lời Khánh Vương thế tử Triệu Đạc nói khi tiến cung hôm nay, liền khịt mũi coi thường. Đồng Nhi là người đoan chính, cũng không phải hạng nữ tử tham vinh hoa hư danh, sao có thể...
Nhưng, nếu không phải vì phú quý, mà chỉ đơn luận con người thì sao? Triệu Quần ngẫm nghĩ, chàng tất nhiên chẳng thể so với Hoàng thượng. Hoàng thượng là thiên tử, phú quý tràn đầy thiên hạ. Huống hồ người từ mười ba tuổi đã xuất các học hành, đến cả các lão đại học sĩ còn phải khâm phục người có thể giảng giải huyền ảo khó lường, rành rẽ như nước chảy mây trôi. Chưa kể, long tư phượng cốt, dung mạo tuấn mỹ khó ai sánh kịp.
Càng nghĩ sắc mặt Triệu Quần càng u ám.
Không, không thể nghĩ nữa. Càng nghĩ, càng khổ tâm.
Chàng cầm tờ giấy đã bị vò đến nhăn nhúm trong tay, không nói một lời, tiện tay ném vào lò lửa.
Gió tuyết đầu đông giăng giăng. Ngọc Đồng nhàn rỗi không việc, liền nướng hạt dẻ trên lò lửa, vừa chín tới liền bị Xuân Hoa nhanh tay nhặt lên, bóc vỏ đặt vào bát sứ trắng, đầy mấy bát. Ngọc Đồng ăn một hơi mới thấy sảng khoái.
Ngón tay Xuân Hoa đen sì vì than tro, nàng quay người đi rửa tay, vừa vặn nhìn thấy Thế tử đứng bên khung cửa, ánh mắt nhìn Thế tử phi lại có chút kỳ quái. Xuân Hoa khẽ cúi đầu, không nói một lời. Chuyện của chủ tử, làm nô tỳ như nàng sao dám xen vào. Lặng lẽ lui xuống, để lại phu thê hai người trong phòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play