Bữa tiệc đoán vật đoán tương lai bày biện linh tinh đủ thứ, khắp nơi đều là đồ đạc vụn vặt. Ninh Ninh ngồi trên ghế, dáng vẻ sợ hãi, làm Ngọc Giai nhìn thấy mà lòng cũng se lại. Thấy đứa nhỏ kia thật vất vả mới yên vị trên bàn, vậy mà vừa tiện tay chọn một hộp phấn mặt liền bị người khác ôm đi mất.
Nguyên bản Ngọc Đồng còn định mở miệng khuyên bảo, nói chi bằng để đứa nhỏ được tán dưỡng một chút, huấn luyện thêm cho can đảm, bạo gan hơn. Nhưng vừa trông thấy bộ dáng Ngọc Giai như nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, bảo bối không nỡ buông, Ngọc Đồng liền ngậm miệng không nói.. Không phải là nàng muốn mặc kệ, mà là đứa nhỏ rốt cuộc vẫn là con người ta. Cho dù nàng với Ngọc Giai có thân cận thế nào, trong lòng Ngọc Giai, hài tử của chính mình vẫn quan trọng hơn cả.
Lần trước, Ngọc Đồng đề nghị Ngọc Giai nên cai sữa sớm, liền khiến nàng không được vui. Tuy nàng chưa nói gì, nhưng hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ai cũng hiểu cách đối phương biểu lộ cảm xúc ra sao. Thế nên Ngọc Đồng cũng không muốn nhiều lời.
Sau buổi chọn đồ vật đoán tương lai, chẳng mấy ngày sau liền đến sinh nhật của Sơ ca nhi và Phúc tỷ nhi. Ngọc Đồng dù sao cũng từng sinh nở, hiểu rõ thân thể mình ra sao. Dạo gần đây tiểu nguyệt sự chưa tới, lại thường buồn nôn, nàng mời đại phu đến bắt mạch, quả nhiên đã có thai.
Triệu Quần vui mừng không thôi:
“Đồng Nhi, nàng thật sự có mang? Ta lập tức sai người trong phủ tới, giờ nhân thủ bên cạnh nàng không đủ rồi. Về sau bên Sơ ca nhi, nàng cũng đừng để hài tử nhào tới nữa, vạn nhất đụng phải thì làm sao giờ…”
Chàng lải nhải một tràng không ngớt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play