“Hừ, hiện tại ngay cả muội cũng muốn giáo huấn tỷ? Muội có biết hay không...” Trong lòng Ngọc Tình cảm thấy không ai thấu hiểu được nàng. Mẫu thân nàng và Tần di nương năm xưa tranh đấu sống chết, thù hận đã sớm gieo rắc trong lòng nàng từ thuở nhỏ. Giờ lại bảo nàng hòa hảo với hai vị thứ huynh, quả thực là điều hoang đường. Muội muội lại luôn đóng vai người tốt, có chán ghét hay không!
Ngọc Châu nói: “Tất nhiên muội biết tỷ tỷ nghĩ gì, nhưng tẩu tử kia cũng chưa từng làm điều gì tổn hại chúng ta, lời nói cũng là lời hay, vì cớ gì tỷ tỷ cứ mãi chẳng phân rõ trắng đen?”
Nói thật thì, Ngọc Châu cũng rất khó hiểu cách nghĩ của Ngọc Tình. Từ khi nàng ép muội đi làm thiếp của biểu ca, Ngọc Châu đã cảm thấy tỷ tỷ không thích hợp. Sao lại có người vì chút vinh hoa phú quý mà ném bỏ cả tôn nghiêm của mình? Nay ở Lý gia, tuy Lý Nhị công tử chẳng phải thật lòng yêu thương nàng, nhưng người trong nhà đều hòa thuận, bà bà lại đối xử với nàng rất tốt. Thân là tiểu tức phụ, mỗi ngày không cần bận rộn chuyện gì, so với việc gả vào Tín Quận Vương phủ, quả thực còn tốt hơn nhiều.
Tín Quận Vương phủ vẫn là giao cho người như Ngọc Đồng xử lý thì hợp hơn. Các nàng trời sinh không sợ chuyện, lại biết cách xoay xở, giỏi hơn nàng rất nhiều.
Cũng may, đến lúc cả nhà cùng nhau dùng cơm, Ngọc Đồng chỉ ăn được mấy miếng liền cùng tẩu tử đi đến tam phòng. Thì ra Khúc Oánh đã sớm chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, toàn là những món Ngọc Đồng yêu thích.
Nàng cười, nói với Ngọc Đồng: “Ca ca muội từ sáng sớm đã vào bếp, tẩu cũng làm vài món, muội muội hãy nếm thử nhiều một chút.”
Khúc Oánh vốn là người như vậy, không có tính tình gì lớn, cũng chẳng có chủ kiến riêng, ai phân phó việc gì, nàng đều làm tốt, chưa bao giờ hỏi lý do.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT