Lục Vân Sơ đã ngủ mê gần một năm. 
Suốt một năm ấy, Văn Trạm ngày đêm túc trực bên cạnh, chỉ sợ khi nàng tỉnh dậy lại chẳng trông thấy được mình.
Phụ thân vợ và con rể vốn là oan gia trời định, thế nhưng Lục Tĩnh lại không tài nào sinh lòng thù địch với chàng rể từ trên trời rơi xuống này. Ngay cái nhìn đầu tiên, ông đã nhận ra Văn Trạm, trước đây cũng từng có cảm tình với vị tiểu thái tử này, không ngờ nữ nhi của mình lại có bản lĩnh như vậy, tùy tiện đi một vòng liền trói được người ta về.
Bỏ qua những chuyện cũ không nói, Lục Tĩnh chỉ cảm thấy thiên hạ này chẳng thể tìm được người con rể thứ hai như vậy nữa.
Ông khuyên nhủ: “A Sơ tỉnh dậy, người hầu tự khắc sẽ báo. Con cứ ngày đêm như thế, thành ra thế này còn ra thể thống gì. Từng ấy ngày rồi, ngay cả bữa cơm tử tế cũng chưa ăn nổi một lần.”
Văn Trạm viết mấy dòng lên giấy: Không sao, chẳng gọi là cực nhọc, bởi những ngày tháng trước khi gặp nàng ấy mới thực sự là khó nhọc.
Yết hầu của hắn thực ra đã dần hồi phục, nhưng vẫn chưa thành thục, mỗi lần mở miệng đều đứt quãng, khó nói thành lời, bởi thế vẫn quen dùng bút mực thay lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play