Lục Vân Sơ giật mạnh tờ giấy trong tay hắn, vò thành một cục, hung hăng ném qua một bên.
“Ngươi nói bậy gì thế hả!” Nàng giận không lý do, một bụng chua xót hóa thành giọng điệu gắt gỏng, “Ta nói ngươi phiền phức hồi nào?”
Văn Trạm rụt tay lại, mắt cụp xuống, hàng mi thật dài khẽ run, để lộ rõ sự hoảng hốt.
Không có giấy bút, hắn ngay cả lời xin lỗi cũng chẳng thể viết ra, chỉ có thể lặng lẽ ngồi yên, khiến người ta thêm phiền lòng.
Thấy hắn như thế, Lục Vân Sơ vô thức sờ mặt mình, lại nhớ mình đang mang bộ dạng của nữ phụ độc ác, khẩu khí quả thật nên nhẹ nhàng một chút. Nàng vội vàng dịu giọng: “Sau này ngươi muốn ăn gì cứ nói với ta, ta tìm được thứ gì ngon cũng sẽ chừa cho ngươi một phần. Ngươi phải ăn cho đàng hoàng, dưỡng thương cho tốt.”
Văn Trạm hơi cau mày, muốn giơ tay viết gì đó, tựa hồ định từ chối thiện ý mà hắn không dám nhận lấy.
Tay vừa nhấc lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ cổ tay trắng nõn, mà vết thương sâu tận xương kia nổi bật vô cùng.
Thấy rõ miệng vết thương, Lục Vân Sơ giật mình, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn, gấp giọng: “Sao tay ngươi lại thành ra thế này?”
Nàng sốt ruột, Văn Trạm nhìn tay mình, vội vã che đi như che giấu tội lỗi.
Hắn cố nặn ra một nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng lắc đầu, dùng ánh mắt muốn nói rằng: Không sao cả.
Nhưng Lục Vân Sơ đâu có để ý đến nụ cười đó, nàng chỉ dán mắt vào vết thương, truy hỏi: “Tối qua ngươi tắm thế nào?”
Văn Trạm không ngờ nàng sẽ hỏi thẳng thế, thoáng khựng người lại.
“Là dùng khăn lau thân thể, hay là ngâm mình trong thùng nước?”
Câu hỏi quá trắng trợn, Văn Trạm đỏ vành tai, im lặng hồi lâu rồi mới cắn răng viết hai chữ “Ngâm mình”.
Lục Vân Sơ như mèo bị dẫm đuôi: “Ngươi có biết mình thương tích nặng cỡ nào không? Còn dám ngâm nước? Ta còn tưởng ngươi chỉ lau người, không ngờ ngươi lại chẳng xem trọng tính mạng mình!”
Lại chọc nàng giận nữa rồi, Văn Trạm đành cúi đầu, cẩn thận viết ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Da thịt nơi tay hắn nứt toác, máu thịt lộ ra, người bình thường nhìn thôi cũng đã đau đến không chịu nổi, vậy mà hắn lại làm như không, vẫn điềm tĩnh viết từng nét chữ.
“Ngươi không đau sao?” Lục Vân Sơ vội nắm tay áo hắn, nhẹ nhàng nhấc tay hắn khỏi bàn.
Văn Trạm lúng túng vô cùng, không thể nói, không thể viết, ngay cả xin lỗi cũng chẳng thể nói tròn.
Lục Vân Sơ vẫn cầm tay hắn, không buông, cúi đầu nhìn kỹ, nhíu mày hỏi lại: “Thương thế như vậy, ngươi thật sự không đau? Vẫn dám ngâm mình trong nước?”
Câu hỏi này khiến Văn Trạm khó xử, hắn cúi đầu, mày khẽ nhíu lại, thần sắc mê man, dường như đang cố cảm nhận điều gì đó, rồi chậm rãi gật đầu.
Động tác gật đầu ấy lộ ra vài phần do dự, tựa như không biết đau là gì, nên không thể khẳng định mình có đau hay không.
Lục Vân Sơ trừng mắt: “Vậy mà còn dám ngâm người?”
Tay áo vẫn bị nàng túm chặt, Văn Trạm không dám nhúc nhích, chỉ dùng tay trái viết một câu: “Trên người quá bẩn.”
Nghĩ đến hôm qua khi mới cứu hắn về, khắp người toàn là máu khô đỏ đen, Lục Vân Sơ như quả bóng bị chọc thủng, khí thế xẹp lép, muốn nói mà chẳng thể mở miệng, cuối cùng chỉ thở dài: “Dù bẩn cũng không được đụng nước.”
Văn Trạm ngoan ngoãn gật đầu.
“Phải bôi thuốc cẩn thận.”
Hắn lại gật đầu.
Lục Vân Sơ nhìn hắn mà thấy bất lực, đột nhiên xoay người chạy vào bếp.
Nàng moi từ dưới bếp ra một que củi cháy đen, thử vẽ vài nét trên đất, thấy tạm dùng được liền hí hửng ôm về phòng, lại tìm thêm vải vụn, cắt giấy, khâu lại làm thành một bộ giấy bút đơn sơ.
Xong xuôi, nàng vội chạy tới phòng trong, lại chẳng thấy người đâu.
Đang nghi hoặc, chợt nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng đối thoại.
“Bệnh của ngươi càng lúc càng nghiêm trọng.”
Thanh âm kia quen thuộc đến khiến người ta hít thở không thông, là Văn Tước! Hắn ta đến làm gì?!
Nỗi sợ của hai kiếp trước lại ùa về, nếu hắn ta phát hiện ra thương tích trên người Văn Trạm, liệu nàng có bị ép vào đường cùng lần nữa?
Mà Văn Trạm… sẽ nói ra sao?
Lục Vân Sơ bước nhẹ, rón rén đến gần cửa sổ.
Từ khe cửa khép hờ, nàng thấy hai người đang đứng ngoài hành lang.
Văn Trạm cao hơn Văn Tước nửa cái đầu, nhưng lại gầy hơn rất nhiều. Áo quần Văn Tước thêu hoa văn chìm, dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh, càng khiến bộ y phục thô ráp tối màu của Văn Trạm trông thật lạnh lẽo.
Nhưng cũng chính bộ dạng ấy lại toát lên khí khái thanh cao. Nếu như Văn Tước là đại bàng sải cánh, thì Văn Trạm lại giống như ngọn tuyết sơn, lạnh giá, cô tịch, tựa như một trận tuyết lớn giữa mùa đông rửa sạch vạn vật, chờ nắng lên là tan biến, như chưa từng hiện hữu chốn nhân gian.
Văn Tước không nhìn hắn, tựa như cố ý tránh ánh mắt ấy, giọng nói ấp úng: “...Ta biết ngươi chẳng còn vương vấn gì với trần thế, nhưng mạng này của ngươi là... Ngươi phải sống cho đàng hoàng.”
Văn Trạm không tức giận, chỉ ngẩng đầu nhìn từng đám mây bay lơ lửng trên trời, nhẹ nhàng gật đầu.
Khi không biểu cảm, hắn trông thật lạnh lùng, đến mức khiến người khác không dám lại gần.
Lục Vân Sơ hồi tưởng lại, rõ ràng trước giờ hắn vẫn luôn như thế, vì sao trước đó nàng lại chẳng hề cảm thấy?
Hai huynh đệ đối thoại kỳ lạ vô cùng, Văn Tước nghẹn cả bụng lời, há miệng mấy lần mà không thốt ra nổi, nắm tay siết chặt, cuối cùng lại nói sang chuyện nàng: “Giờ ngươi đã thành thân, có gia thất, ta cũng coi như hoàn thành tâm nguyện.”
Văn Trạm cúi đầu, khẽ đỡ một chiếc lá vàng rơi theo gió.
Văn Tước vẫn không nhìn hắn, khí thế căng cứng lạ kỳ: “Lục Vân Sơ kia, tuy tính tình không tốt, nhưng dung mạo xinh đẹp, lại là ngươi gật đầu cưới nàng khi bị bắt gặp, chắc hẳn ngươi với nàng——”
Bỗng Văn Trạm bóp nát chiếc lá, sắc mặt lạnh băng, Văn Tước dù không nhìn vẫn lập tức câm miệng.
Hắn ta không phục, cười lạnh: “Chúng ta lớn lên bên nhau, nói đùa một chút cũng không được sao?”
Lục Vân Sơ bên trong trừng mắt: Nam chính thật đáng ghét!
Văn Trạm không định nói gì với hắn, không có giấy bút nên đành dùng ngón tay viết chữ lên cột hành lang: “Đến lúc, ta sẽ trả cho ngươi thứ ngươi muốn.”
Lục Vân Sơ không thấy rõ chữ, chỉ thấy thân hình Văn Tước cứng đờ, kinh ngạc lùi lại vài bước: “Ngươi nói bậy gì đó! Trong mắt ngươi ta là hạng người nào? Ta có oán hận, nhưng chưa từng có ý đồ!”
Văn Trạm quay đầu, ánh mắt bình thản gật nhẹ.
Dáng vẻ đó khiến Văn Tước tức đến giậm chân: “Ngươi vậy là có ý gì? Nói rõ ràng!” Rồi lại buột miệng thốt lên, “Không đúng, không phải nói rõ, là viết rõ, vì ngươi là kẻ câm——”
Lục Vân Sơ rốt cuộc nhịn không được, “rầm” một tiếng đẩy toang cửa sổ, hét lớn: “Này!”
Văn Tước quay lại, mắt trợn tròn: “Ngươi nghe thấy gì rồi?!”
Lục Vân Sơ chẳng buồn vòng vo, trèo luôn qua cửa sổ: “Nghe thấy gì ư?” Nàng bước từng bước lớn tới gần hắn, “Đương nhiên là nghe thấy tiếng chó sủa.”
Văn Tước nghiến răng, tức đỏ cả mặt: “Ngươi nói cái gì!”
Hắn ta nổi giận trông thật đáng sợ, Lục Vân Sơ bĩu môi, làm như không nghe thấy, chẳng thèm liếc hắn ta lấy một cái.
Ngay lúc ấy, Văn Trạm quay mặt đi, khẽ ho khan mấy tiếng.
Lục Vân Sơ lập tức quay sang nhìn hắn, lo lắng hỏi han, thấy hắn không sao mới yên tâm.
Văn Tước ép mình trấn định, không thèm chấp nhặt: “Ngươi ra đây làm gì, đây không phải chuyện ngươi có thể xen vào.”
Lục Vân Sơ lật cả mắt: Không hổ là tên sát nhân giết nàng hai kiếp, đúng là khiến người ta khó ưa!
“Đây là sân của ta.” Nàng chống nạnh, “Ngươi không thấy bảng treo ngoài kia sao? ‘Người và chó không phận sự, cấm vào’.”
Văn Tước cười nhạt: “Ta là chủ nhân Văn phủ, sao lại là phận sự ngoài?”
Lục Vân Sơ gật gù: “Ừm ừm.”
Một lúc sau, hắn ta mới phản ứng lại: “Ngươi dám mắng ta!”
“Khụ khụ.” Bên cạnh lại truyền đến tiếng ho, Lục Vân Sơ quay đầu, bắt gặp ánh mắt cong cong của Văn Trạm, như đang cười trộm.
Văn Tước hừ lạnh: “Đồ nữ nhân điên!” Rồi hất tay bỏ đi.
Hắn ta giận đến mất bình tĩnh, bước đi gấp gáp như gió.
Lục Vân Sơ vội vàng gọi với theo: “Ê——”
Hắn ta nhếch môi khinh bỉ, tưởng nàng muốn giữ lại hắn ta sao?
Hắn ta bước nhanh hơn, Lục Vân Sơ ở phía sau hét lớn: “Ngươi đừng——”
Hắn ta cười khẩy, trong lòng nghĩ: Đúng là kẻ si dại.
Nhưng chưa kịp nghĩ xong, “rầm” một tiếng, mặt đất biến mất dưới chân, thân thể hắn ta bay lên rồi rơi thẳng vào một cái hố sâu.
Lục Vân Sơ thở hổn hển đuổi theo, bò đến mép hố nhìn xuống.
Văn Tước ôm eo r*n rỉ, ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt nàng chan chứa thương cảm.
Nỗi đau nơi thân thể chưa kịp nguôi, lòng đã run rẩy vì ánh nhìn ấy——
Nàng thật sự vì hắn ta mà đau lòng sao…
Lục Vân Sơ xoa ngực, đau lòng lắm: “Ngươi đè bẹp rau của ta rồi.”
Văn Tước: ?
Hắn ta nghiêng đầu nhìn, phát hiện mình đang nằm trên một đống cải thảo đầy ụ!
Lục Vân Sơ tiếc nuối nhìn rau... dưới mông hắn ta: “Rau của ta... Ta tích trữ cả mùa đông đó.”
Văn Tước: ??
Nàng vừa oán vừa sốc: “Ngươi làm sao vậy, đè nát cả đám, đến heo cũng không phá nát thế này!”
Văn Tước: ???
Văn Trạm thong thả bước đến, nghe thấy câu này liền ho lên một trận.
Lục Vân Sơ nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn thật sự đang cười.
Nàng lập tức quay đầu nhìn Văn Tước đang lồm cồm bò ra khỏi hố.
“Lục Vân Sơ, ngươi bị bệnh hả?” Văn Tước phủi rau trên người, “Ai đời trong sân lại đào hố?!”
Lục Vân Sơ thản nhiên: “Không phải hố, là hầm chứa.” Biết đâu kịch bản lại nhốt nàng trong sân, nàng phải tích trữ lương thực chứ sao.
“Ngươi đào hầm giữa sân à?!”
“Chỗ này rộng mà.”
“Khụ khụ.” Văn Trạm lại ho.
Văn Tước tức giậm chân, mất cả phong độ: “Ngươi biết nơi đây là đâu không, từng tấc đất đều đáng giá ngàn vàng!”
“À, giờ ta biết rồi. Bảo sao đào dễ thế.”
Văn Trạm rốt cuộc nhịn không nổi, che mặt ho mãi.
Lục Vân Sơ bất lực nhìn hắn: Có buồn cười thế không?
Văn Tước tức khói: “Điên thật!” Hất tay bỏ đi, mới đi mấy bước, lại dừng lại, rón rén bước nhanh như mèo.
“Có mỗi một hố thôi.” Lục Vân Sơ liếc mắt.
Văn Tước quay đầu, nghiến răng: “Ta không phải sợ lại rơi vào nữa đâu!”
Văn Trạm cười đến ho không dứt.
Lục Vân Sơ chờ hắn cười xong mà vẫn chưa hiểu chỗ nào buồn cười, gãi đầu: “Huynh đệ các ngươi làm sao vậy, hắn ta là ca ca, sao lại đối xử với ngươi như vậy?”
Văn Trạm dừng ho, nhìn nàng.
Nàng càng nghĩ càng giận: “Lần sau hắn ta lại như thế, ta sẽ đào một hàng hố cho hắn ta ngã chết luôn, cái đồ rùa đen chết tiệt.”
Nghĩ đến cảnh đó, nàng bất chợt bật cười, cười càng lúc càng to, cười nghiêng ngả không đứng nổi.
Vừa cười vừa nói: “Xem hắn ta còn dám mỉa mai, dám tuôn bậy——” Cười đến chảy nước mắt, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Văn Trạm.
Hắn cũng đang cười, lần này cười rất dịu dàng, khóe mắt cong cong, đầy ắp ý cười ấm áp.
Lục Vân Sơ ho khẽ hai tiếng, cảm thấy mình cười quá trớn, hơi mất mặt, gãi gãi má, né tránh ánh nhìn kia.
----
Editor :
A Trạm: Cười đến nội thương là có thật=))