Vài hơi thở sau, đầu óc Văn Trạm cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác tê dại, chậm rãi hồi thần. Hắn điều chỉnh lại hơi thở, nhớ lại lời Lục Vân Sơ vừa nói.
Bỏ trốn sao?
Từ này… thật chẳng hợp chút nào. Bọn họ vốn là phu thê trên danh nghĩa, huống chi, “bỏ trốn” không phải một lời tốt đẹp gì.
Tim hắn đập thình thịch, nhưng không hiểu sao, khi lời này thốt ra từ miệng nàng, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Hắn cúi mắt nhìn Lục Vân Sơ trong lòng. Nàng ngẩng đầu, nâng cằm, đôi mắt tròn xoe, khoé miệng mím lại nhịn cười, vừa cổ quái lại vừa đáng yêu.
Hắn rất muốn bảo nàng đừng nói vậy, hoặc thay cách nói khác đi. Nhưng hắn không thể mở miệng, cũng không thể ngồi dậy để viết, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt những điều chẳng thể thành lời.
Lục Vân Sơ tất nhiên không hiểu được, chỉ thấy hắn chau mày, trông như bất đắc dĩ. Tiếc là, vẻ bối rối và ngượng ngùng trên mặt hắn còn chưa kịp tan đi, đôi mắt đen nhánh ẩn ẩn tia sáng, bất lực và khổ sở đều mang theo ôn nhu, càng khiến người ta rung động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT