Lục Vân Sơ ôm một bát hồ lớn, dán lên câu đối cuối cùng. Nàng giẫm lên ghế thấp, kiễng mũi chân, vươn tay vuốt phẳng một góc câu đối.
Thân hình lảo đảo, có người từ phía sau đỡ lấy nàng.
Chính là Văn Trạm, hắn nhíu mày bất đắc dĩ, đứng trên đất, tiện tay đưa lên, dễ dàng vuốt phẳng câu đối.
Lục Vân Sơ nhảy từ trên ghế xuống, túm lấy tay áo hắn: “Đã nói ngươi đừng động tay rồi. Năm mới khí tượng mới, mấy ngày này tốt nhất đừng cử động mạnh, lỡ kéo rách vết thương, cả năm sau e là chẳng lành lại được.”
Hắn dù hiểu sơ sơ về cái gọi là “năm mới”, nhưng lại không rõ cặn kẽ. Hắn chẳng hiểu vì sao nàng lại bỗng dưng hăng hái đến thế, cũng chẳng rõ những kiêng kỵ lạ lùng kia từ đâu ra. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc ghi nhớ, cố gắng làm theo ý nàng.
Cuối năm, gió bấc rít gào, bầu trời âm u, như thể sắp có tuyết rơi. Lúc này mà trang trí trong nhà đỏ rực một màu, tựa hồ có thể chống lại cái lạnh buốt xương đang cuộn tới.
Lục Vân Sơ liếc nhìn viện tử rực đỏ, hài lòng gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT