Trong giấc mơ, Phan Kình cũng thấy rất khó chịu, cô nhíu mày lại, mơ màng gọi một tiếng: “Bà ơi…”
Nữ cảnh sát càng nhẹ nhàng hơn. Dù hôm nay có xảy ra chuyện đáng sợ đến đâu thì đứa trẻ này vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Khi đến đồn cảnh sát, các cảnh sát cũng không đánh thức Phan Kính.
Nữ cảnh sát bế Phan Kính vẫn còn đang ngủ, đi lên văn phòng ở tầng trên. Trời lạnh quá, trong văn phòng có sưởi.
Lúc lên tầng, một cảnh sát nam muốn bế giúp: “Chị Lan, để em bế cho.”
Nữ cảnh sát lắc đầu, vừa đi, cô vừa nhẹ nhàng nói: “Con bé bé tí thế này thì nặng bao nhiêu chứ? Con trai chị mười hai tuổi rồi, chị còn bế được nữa là.”
Cảnh sát nam không nói gì thêm, anh nhanh chân bước lên trước mở cửa văn phòng ra.
Người Phan Kính nhỏ, hai cái ghế ghép lại là đủ để bé nằm thoải mái. Chị Lan lấy áo khoác cảnh phục của mình đắp lên cho cô bé.
Mặt kẻ buôn người đầy máu nhưng vết thương trên mặt chỉ nhìn ghê thôi, chứ không nghiêm trọng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT