Chương 77: Nhờ đọc sách

Thẩm Tiền Tiến: "Xin lỗi nhé, trẻ con không hiểu chuyện, đã làm mọi người hoảng sợ rồi. Mọi người mau ngồi đi. Con dâu cả, con vào bếp rót vài cốc nước mang ra đây."

Thẩm Tiền Tiến vội vàng mời khách ngồi xuống.

Ngụy Hạo và Tống Mẫn đặt những thứ họ cầm trong tay lên chiếc bàn ăn giữa phòng khách nhà họ Thẩm - chiếc bàn mà mẹ Thẩm đã lau đến sáng bóng.

"Người đến là tốt rồi, sao còn mang nhiều thứ đến thế này?" Mẹ Thẩm - Ngũ Thu Lan - nhìn lên bàn, thấy nào là sữa lúa mạch, kẹo sữa thỏ trắng, còn có một hộp không rõ là gì, thậm chí có cả một cái chân giò heo và một mảng sườn to oạch.

Bà không khỏi cảm thán, người thành phố đúng là có tiền, hào phóng, đến nhà mình mà mang theo toàn đồ tốt thế này.

Nếu là ở nông thôn, mang theo bốn, năm quả trứng là cả nhà đã vui mừng rồi.

"Thím ơi, chẳng đáng bao nhiêu đâu. Chúng cháu còn phải cảm ơn em Hạ Hạ vì hôm đó đã cứu Tiểu Triết nhà cháu nữa. Sau này còn phải làm phiền thím chăm sóc mỗi khi Tiểu Triết chữa bệnh, mong thím đừng thấy phiền." Tống Mẫn nói với mẹ Thẩm và Thẩm Tri Hạ bằng giọng nói đầy cảm kích.

Ngụy Hạo ngay từ lúc xuống xe, lúc nhìn thấy Thẩm Tri Hạ, trong lòng anh ấy đã không khỏi kinh ngạc.

Ban đầu nghe vợ nói có người có thể chữa bệnh cho Tiểu Triết, anh nghĩ ít nhất người đó cũng phải ở độ tuổi của Tần lão.

Nhưng hôm nay nhìn thấy...

Không ngờ lại là một cô gái trẻ thế này, có thể nói là một cô bé cũng không sai.

Hơn nữa, từ lúc vào nhà họ Thẩm, anh đã cảm nhận gia đình này không phải dạng vừa.

Điều kiện nhà họ trong thôn không phải là tốt nhất, nhưng từ khi anh bước vào, người nhà họ Thẩm đều giữ đúng mực, không hề lạnh nhạt, mà cũng không quá nhiệt tình đến mức khiến người khác thấy khó chịu.

Dù sao trước đây anh cũng từng đến nhà họ hàng ở quê, đa số đều muốn dính lấy anh.

Ngay lập tức, anh cảm thấy quý mến nhà họ Thẩm hơn và nghĩ rằng gia đình này rất đáng để kết giao lâu dài!

-

"Hạ Hạ, em xem khi nào có thời gian bắt đầu điều trị cho Tiểu Triết?" Mặc dù Tống Mẫn không muốn phá vỡ bầu không khí trò chuyện của mọi người, nhưng trong lòng chị ấy quá lo lắng cho bệnh tình của con trai, không thể không lên tiếng.

Những năm qua chị ấy luôn có cảm giác một áp lực lớn đè nặng lên ngực mình.

Sau khi biết được Thẩm Tri Hạ có thể chữa khỏi bệnh cho con trai, chị ấy vừa phấn khởi, vừa mong ngóng bắt đầu điều trị ngay lập tức để con trai có thể sớm khỏe lại.

Kể từ lúc trở về nhà từ tiệm thuốc Tần Nhân Đường, chị ấy đã luôn mong chờ đến ngày hôm nay.

Vì vậy ngày từ sáng sớm, chị ấy đã bảo chồng đến nhà máy mượn xe.

Sau khi ăn sáng, họ đón Tần lão và Tần Huệ Huệ rồi vội vàng lái xe đến nhà họ Thẩm.

"Chị Mẫn, không cần vội đâu ạ. Mọi người từ Lam thành vừa mới đến đây, cứ nghỉ ngơi một chút đã. Hơn nữa giờ cũng đã gần mười giờ rồi, lát nữa ăn trưa xong rồi bắt đầu cũng không muộn. Sau khi điều trị xong, Tiểu Triết cũng cần ngủ một lát mà."

Nghe Thẩm Tri Hạ nói vậy, Tống Mẫn dù lo lắng đến đâu cũng chỉ có thể gật đầu.

Từ lúc Tần lão và mọi người bước vào nhà, trưởng thôn vẫn chưa thốt ra được lời nào. Nghe cuộc trò chuyện của họ, ông cảm thấy vô cùng thắc mắc.

Điều trị?

Chữa bệnh sao?

Con gái Thẩm gia biết y thuật từ khi nào?

Trước đây chỉ nghe nói cô bé học rất giỏi và thích đọc sách.

Nhưng chưa từng nghe nói cô bé biết y thuật.

Chẳng trách lúc trước cô bé đột nhiên hỏi mình về chuyện thu thập thảo dược.

Trưởng thôn: "Hạ Hạ, chuyện điều trị mà mọi người nói có phải là cháu chữa bệnh cho người khác không?"

Cuối cùng trưởng thôn cũng đã hỏi Thẩm Tri Hạ về thắc mắc trong lòng.

Thẩm Tri Hạ: "Đúng vậy, chú Ái Quốc."

"Trước đây, khi đến tiệm thuốc Tần Nhân Đường, cháu tình cờ gặp chị Mẫn đưa Tiểu Triết đến tìm thầy thuốc. Đúng lúc cháu đã từng đọc qua một trường hợp tương tự trong sách."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play