Chương 78: Anh hai thích tìm đường chết
Thẩm Tri Hạ giải thích qua loa.
Cô đổ tất cả kiến thức y thuật mình có cho sách vở, nếu không thì thật khó để giải thích lý do với mọi người.
Chẳng lẽ lại nói thẳng với họ rằng Thẩm Tri Hạ trước đây không còn nữa, còn cô là thiên tài y học xuyên không đến từ thế kỷ hai mươi mốt?
Như thế thì quá hoang đường, có khi mọi người lại nghĩ cô bị thần kinh.
Trưởng thôn: "Thảo nào, hóa ra là cháu học từ sách."
Lúc này, trưởng thôn không ngừng thầm trách cô con gái nhà mình.
Cùng học cao trung nhưng Thẩm Tri Hạ người ta đã học cả y thuật, còn con gái ông... đã 21 tuổi mà chuyện tìm bạn đời vẫn phải để cha mẹ lo...
Thôi, không thể ép được.
Đến lúc đó ông bảo nó theo học hỏi Tri Hạ nhiều hơn.
Thẩm Tri Hạ: "Mải nói chuyện mà cháu quên mất phải giới thiệu mọi người với nhau."
Thẩm Tri Hạ bất ngờ vỗ trán.
Khách khứa đã đến được một lúc mà cô vẫn chưa giới thiệu họ với gia đình mình.
Thẩm Tri Hạ: "Đây là Tần lão, một tiền bối có y thuật rất cao tay, đồng thời cũng là chủ tiệm thuốc Tần Nhân Đường ở Lam thành. Còn cô gái xinh đẹp đứng cạnh ông ấy là cháu gái ông ấy, tên là Tần Huệ Huệ."
Cô chỉ vào Tần lão, giới thiệu với gia đình và trưởng thôn.
Tần lão: "Chắc là tôi lớn tuổi hơn mọi người ở đây nhiều, nếu không phiền thì cứ gọi tôi là ông Tần như cách Hạ Hạ gọi, hoặc gọi là chú Tần cũng được."
Ông ấy mỉm cười với mọi người.
"Chào ông Tần ạ."
"Chào chú Tần ạ."
Mọi người lần lượt chào hỏi vị trưởng bối đứng trước mặt.
Những năm gần đây, thầy thuốc luôn là đối tượng mà mọi người kính trọng, dù sao nhà ai mà không gặp phải vài bệnh lặt vặt chứ.
Ngụy Hạo: "Cô Hạ Hạ, để tôi giới thiệu gia đình mình nhé."
Ngụy Hạo cảm thấy tốt hơn hết là để mình tự giới thiệu, vì Thẩm Tri Hạ cũng chưa quá quen thuộc với họ. Mặc dù cô đã gặp vợ và con trai của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh.
"Tôi tên là Ngụy Hạo, hiện đang làm việc tại nhà máy thép ở Lam thành. Người bên cạnh là vợ tôi, Tống Mẫn, còn cậu bé vừa mới ra ngoài là con trai duy nhất của chúng tôi, Ngụy Tư Triết. Hôm nay chúng tôi đến đây để chữa bệnh cho con trai... Từ khi sinh ra, thằng bé đã mắc bệnh tim bẩm sinh..."
Thấy giọng Ngụy Hạo hơi nghẹn ngào, Thẩm Tri Hạ tiếp lời.
"Sau một thời gian điều trị, Tiểu Triết chắc sẽ không khác những đứa trẻ bình thường. Anh Hạo, chị Mẫn, hai người đừng quá lo lắng."
Nghe Thẩm Tri Hạ nói vậy, Ngụy Hạo và Tống Mẫn cảm kích mỉm cười với cô, dù bây giờ cười lên vẫn còn chút gượng gạo.
Thẩm Tri Hạ: "Người ngồi bên tay phải của tôi là trưởng thôn của chúng tôi, chú Thẩm Ái Quốc. Dưới sự lãnh đạo của chú, cuộc sống của người dân ở thôn Vân Bình ngày càng tốt hơn..."
Lần đầu tiên Thẩm Tri Hạ nhận ra mình cũng có tiềm năng nịnh hót, nhưng quả thật trưởng thôn đã làm rất nhiều việc cho thôn Vân Bình. Chỉ tiếc là thời đại này khó khăn, cả nước hầu như thôn nào cũng nghèo.
Chứ nói gì đến thôn, ngay cả trong thành cũng không khá khẩm gì hơn.
Nghe Thẩm Tri Hạ nói, trưởng thôn Thẩm Ái Quốc lén ngẩng đầu lên một chút.
Cô bé Tri Hạ này thật dễ thương, ông thích nghe những lời này, ha ha.
Thẩm Tri Hạ: "Còn bên trái tôi là cha tôi, người đàn ông anh tuấn, cao to và uy mãnh, đồng chí Thẩm Tiền Tiến. Bên cạnh ông ấy là mẹ tôi, người phụ nữ dịu dàng, hiền thục và hiểu lòng người, đồng chí Ngũ Thu Lan."
Thẩm Tiền Tiến và Ngũ Thu Lan ngồi bên cạnh nghe lời con gái nói mà mặt không khỏi đỏ hồng.
Cái con bé nghịch ngợm này, làm gì có ai lại giới thiệu người nhà như vậy trước mặt khách khứa chứ, thật là xấu hổ quá.
Cả hai đều mỉm cười đầy ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự chào mọi người.
Thẩm Tri Thu: "Ha ha ha ha, Hạ Hạ, em chọc cười anh quá, cha chúng ta mà anh tuấn..."
Thẩm Tri Thu đột nhiên cảm thấy không khí bên cạnh lạnh hẳn đi, khoé mắt thấy ánh nhìn sắc bén như dao của cha mình.
Thẩm Tri Thu: "À... Cha chúng ta quả thực rất anh tuấn phong độ, ha ha... Không sai, Hạ Hạ nói đúng."
Thẩm Tri Thu xoa xoa ngực.
Phù... sợ quá đi mất... suýt nữa thì bị ăn một trận đòn.
Ha ha, anh hai đúng là vui tính, lần nào cũng cứ thích tìm đường chết.