Chương 76: Tranh giành yêu thương 1
Nhìn thấy thôn dân đã rời đi, nhóm Tần lão cũng thở phào nhẹ nhõm, áp lực bị vây xem thật sự quá lớn...
Sau khi xuống xe, cậu bé Nguỵ Tư Triết luôn theo sát Thẩm Tri Hạ cứ như một cái đuôi nhỏ vậy.
Ngay cả khi cô vào bếp lấy đĩa hạt dẻ rang mật hôm qua, cậu cũng theo vào.
Lúc nào Thẩm Tri Hạ đứng lại, chỉ thấy cậu tựa vào người cô, rất đỗi ỷ lại.
Nhìn thấy cô út của mình bị một cậu bé lạ "chiếm giữ", Thẩm Tử Mặc đứng bên bàn, chu môi đầy không vui, ánh mắt đong đầy nước nhìn họ.
Chẳng lẽ cô út không thích mình nữa sao?
Không phải cô út đã từng nói rằng đối với cô mình là số một trên thế giới sao?
Tại sao bây giờ cô lại ôm một cậu bé khác mà không ôm mình?
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cuối cùng Thẩm Tử Mặc bật khóc thành tiếng.
Nghe thấy tiếng khóc trong phòng khách, mọi người lập tức luống cuống.
Trần Tú Bình thấy con trai mình khóc nức nở như vậy liền bước tới ôm cậu vào lòng.
"Tử Mặc sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc thế? Lúc nãy còn vui vẻ khi được ngồi xe mà?" Trần Tú Bình lo lắng hỏi con trai, đồng thời lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu.
Thẩm Tử Mặc: "Hu hu hu hu..."
Cậu vừa khóc vừa giơ ngón tay nhỏ bé chỉ vào Ngụy Tư Triết đang tựa vào người Thẩm Tri Hạ nói: "Cô út... cô út không thích con nữa. Cô không còn coi con là người duy nhất quan trọng nhất trên thế giới với cô nữa, cô lại ôm bạn nhỏ khác..."
Thẩm Tử Mặc càng nói càng thấy tủi thân, tiếng khóc của cậu càng lớn hơn.
Mọi người trong phòng khách nghe những lời ngây thơ "đau lòng" của Thẩm Tử Mặc, nhất thời không biết nên cười hay nên biểu lộ cái gì.
Còn vợ chồng Tống Mẫn thì cảm thấy hơi xấu hổ, họ cũng không ngờ con trai mình vừa đến đã chiếm lấy Thẩm Tri Hạ, dù trước đó chỉ mới gặp cô một lần.
Thẩm Tri Hạ thấy cháu trai nhỏ khóc thương tâm như vậy liền lập tức nắm tay Ngụy Tư Triết đi tới bên cạnh Thẩm Tử Mặc.
Cô cúi người xuống cầm lấy khăn tay trong tay chị dâu, lau đi những giọt nước mắt buồn bã trên mặt Tử Mặc.
"Tử Mặc ơi, xấu hổ quá, đừng khóc nữa. Nhìn kìa, em trai có khóc không? Còn đang nhìn cháu đó."
"Em trai tên là Ngụy Tư Triết, năm nay 5 tuổi, nhỏ hơn cháu một tuổi, là khách đến nhà mình. Cháu là chủ nhà, đối với khách thì nên nhiệt tình một chút chứ. Lại đây, ôm lấy người đàn ông nhỏ của nhà mình nào, đừng khóc nữa." Cô giới thiệu Ngụy Tư Triết cho Thẩm Tử Mặc.
Thẩm Tử Mặc: "Vậy... cô... cô út, cô vẫn sẽ mãi mãi thích cháu nhất chứ?" Vừa khóc thút thít, cậu bé vừa nhìn Thẩm Tri Hạ với ánh mắt khẩn cầu.
Rõ ràng ý của cậu là nếu cô mà không đồng ý thì cậu sẽ khóc to hơn nữa.
Trong lòng Thẩm Tri Hạ không khỏi bật cười.
Cái thằng nhóc này, sao lại quan trọng chuyện đó đến thế chứ.
Thì ra cậu bé chỉ sợ cô thích bạn nhỏ khác, không còn thích cậu nữa.
Thẩm Tri Hạ: "Cô út đương nhiên vẫn thích cháu nhất, và cũng là bạn tốt nhất với Tiểu Triết. Ba người chúng ta cùng làm bạn tốt với nhau, được không?"
Cô vừa an ủi Thẩm Tử Mặc, vừa không quên Ngụy Tư Triết đứng bên cạnh.
Tâm trạng của trẻ con đôi khi nhạy cảm khiến người lớn khó hiểu. Chúng có một lối suy nghĩ riêng, và cũng sợ mất mát hơn người lớn.
Khi thấy bên cạnh Thẩm Tri Hạ - người vốn rất thân thiết với mình - bỗng nhiên có người khác, nhất là một người có tuổi tương đương hoặc nhỏ hơn mình, trong lòng cậu bé không khỏi lo lắng.
Thẩm Tử Mặc: "Vậy được rồi, ba người chúng ta cùng làm bạn tốt nhé."
Nói xong cậu còn vỗ vai Ngụy Tư Triết.
Thẩm Tử Mặc: "Anh lớn hơn em một tuổi, sau này anh sẽ là đại ca của em. Ở thôn Vân Bình này, anh sẽ che chở cho em."
Thẩm Tri Hạ: "..."
Thẩm Tri Đông: "..."
Thẩm Tri Hạ: "Được rồi, Tử Mặc, cháu dẫn Tiểu Triết ra sân chơi đi nhé."
Nhìn hai đứa nắm tay nhau đi ra sân, Thẩm Tri Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tư của trẻ con thật khó đoán.