Chương 74: Khách đến nhà
Ngày hôm trước nghe Hạ Hạ nói người thành phố hôm nay sẽ đến nhà tìm nó để chữa bệnh, cũng không biết cụ thể sẽ có bao nhiêu người.
Vì vậy, hôm nay mẹ của Thẩm Tri Hạ và chị dâu cả đã xin nghỉ không đi làm, ở nhà chuẩn bị tiếp đón "khách quý" đến từ thành phố.
Họ muốn thể hiện thật tốt, dù gì đây cũng là người từ thành phố đến, không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của Hạ Hạ.
Hai người từ hôm qua đã không ngừng lau chùi mọi thứ trong nhà, chị dâu cả còn cầm chổi quét nền nhà đến mấy lần.
Thẩm Tri Hạ vừa thức dậy đã thấy mẹ và chị dâu đang tiếp tục dọn dẹp phòng khách, vừa cảm động lại có chút bất đắc dĩ.
Cô hiểu họ làm vậy là vì mình, nhưng thực sự không cần phải lau đi lau lại nhiều lần đến thế.
Vả lại, tuy người ta đến từ thành phố nhưng mục đích chính chẳng phải là để tìm cô chữa bệnh sao?
Đâu phải là đến đây để xem xét nhà cửa...
"Mẹ, chị dâu, được rồi, không cần dọn dẹp thêm nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, sạch sẽ lắm rồi."
Nếu cô không lên tiếng nhắc nhở, chiếc bàn duy nhất trong nhà có lẽ sẽ bị lau bóng lên mất.
"Hạ Hạ dậy rồi à, con đi rửa mặt đi, để mẹ lau bàn thêm lần nữa rồi nghỉ."
Mẹ của Thẩm Tri Hạ vừa nói vừa giục cô đi, nhưng tay thì vẫn không ngừng lau chiếc bàn ăn.
Thẩm Tri Hạ: "..."
Được rồi, cứ để mẹ lau tiếp, coi như là tập thể dục.
Thẩm Tri Hạ sau khi rửa mặt xong thì vào phòng thay đồ ngủ, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa lên cao trông đầy năng lượng.
Nếu hỏi tại sao cô lại chọn buộc đuôi ngựa thì chỉ có một câu trả lời thôi, vì cô chỉ biết mỗi kiểu đó.
Dọn dẹp xong, Thẩm Tri Hạ vào bếp lấy bữa sáng mẹ để dành cho mình, ngồi trên ghế ăn chậm rãi.
Như thể đang thưởng thức một món ngon tuyệt vời.
Ở một nơi khác, tình cảnh của Tần lão và những người đi cùng lại hoàn toàn trái ngược với sự ung dung của Thẩm Tri Hạ.
Mấy người trên xe cảm giác như mình đang tiến vào một "ngôi thôn thổ phỉ" vậy.
Ngụy Tư Triết đang trong vòng tay Tống Mẫn, sợ hãi rúc sâu vào lòng mẹ, trốn tránh ánh mắt tò mò của mọi người.
Khi xe họ đến gần cổng thôn, những đứa trẻ đang chơi dưới gốc cây đa lớn lập tức trông thấy một "chiếc hộp đen khổng lồ" đang tiến vào thôn. Chiếc hộp lạ kỳ này cứ tiếp tục di chuyển về phía trước.
Cảm thấy ngạc nhiên, bọn trẻ liền xúm lại vây quanh vật thể đen đang chuyển động kia, thậm chí còn có cả người lớn xung quanh.
"Wow-"
"To lớn quá-"
"Đây có phải là xe hơi không?"
"Xe ô tô trên sách vẽ cũng giống như thế này!"...
Những tiếng ríu rít vang lên quanh xe, tạo thành một loại âm thanh tạp nham bao quanh khiến mọi người trong xe cảm thấy như đang bị vây chặt.
Đây là lần đầu tiên có xe hơi vào thôn, trước giờ họ chỉ từng thấy xe máy kéo thôi, mà xe kéo thì không có mui, khác với ô tô rất nhiều.
Mọi người vây quanh chiếc xe, không hẹn mà cùng lộ rõ vẻ vui mừng, thỉnh thoảng còn đưa tay chạm thử.
"Trong xe có người kìa."
"Nói thừa, đương nhiên là có người rồi, không có người thì làm sao xe chạy được."
Mấy người trong xe, bao gồm cả Tần lão, bị nhìn như một "quái vật," bỗng cảm thấy lo lắng, họ chưa bao giờ gặp tình cảnh thế này.
"Xin nhường đường, nhường đường một chút, để tôi xuống xe nào."
Tần lão yêu cầu những người đứng gần cửa xe nhường lối để ông có thể mở cửa xuống xe.
Nghe tiếng Tần lão, mọi người lập tức dạt ra hai ba bước.
Cuối cùng, Tần lão cũng khó nhọc bước xuống xe...
Phù... Thật không dễ dàng gì...
"Xin hỏi đây có phải là thôn Vân Bình không?" Ông hỏi một đứa trẻ gần ông nhất.
"Vâng, ông ơi, đây chính là thôn Vân Bình. Mọi người đến tìm trưởng thôn phải không?" Nói chưa hết câu, nó đã chuẩn bị nhấc chân chạy về phía nhà trưởng thôn.
Tần lão lập tức ngăn cậu bé lại.
Thằng bé này, sao lại nóng vội như vậy chứ!
"Ông không tìm trưởng thôn, ông tìm Thẩm Tri Hạ, cháu có biết nhà cô bé ở đâu không?"