Chương 73: Ý đồ xấu

Tuy nhiên, một người luôn làm việc dứt khoát như Dư Hướng Sâm sẽ không vì lời nói của cô mà từ bỏ.

Dư Hướng Sâm: "Đồng chí Thẩm Tri Hạ, sau khi về đơn vị anh có thể viết thư cho em được không?"

Thẩm Tri Hạ: "Hả?"

Bất ngờ nhận ra ý của anh, khuôn mặt Thẩm Tri Hạ lập tức cảm thấy hơi nóng.

Lẽ nào đúng là như cô nghĩ?

Người đàn ông này đang muốn theo đuổi mình sao?

Thật vậy không?

Vậy cô có nên tỏ ra kiêu kỳ một chút không nhỉ?

Thôi, thôi.

Lỡ như lúc đó anh ấy rút lui thì sao.

Vì vậy cô nói: "Được, anh có thể viết thư cho em."

Nghe cô nói, chút buồn bực trong lòng Dư Hướng Sâm đã hoàn toàn tan biến.

Giờ đây, anh chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Anh lập tức quả quyết nói: "Được, anh nhất định sẽ viết thư cho em, nhưng em cũng phải hồi âm lại cho anh đấy."

Thẩm Tri Hạ e thẹn khẽ gật đầu.

Cứ như vậy, hai người mang theo nụ cười không thể kiểm soát mà trở về nhà.

-

"Anh hai, mau ra đây!" Thẩm Tri Hạ còn chưa bước vào sân đã lớn tiếng gọi anh hai mình ở ngoài cổng.

"Anh hai! Mau ra đây!"

"Anh hai!"

Nghe tiếng gọi, Thẩm Tri Thu lập tức chạy ra.

"Trời ạ, Hạ Hạ, em lại kiếm đâu ra một con dê nhỏ vậy?" Thẩm Tri Thu ngay lập tức tiến tới đỡ lấy con dê trong tay em gái.

Thẩm Tri Hạ: "Là anh ba Dư tặng em đấy."

Thẩm Tri Thu: "Anh ba Dư? Ai cơ? Dư Hướng Sâm à?"

Thẩm Tri Thu: "Cậu ta vô duyên vô cớ tặng em một con dê rừng làm gì?"

"Em nói xem có phải cậu ta có ý với em không?"

"Cậu ta vừa ý em rồi đúng không?"

"Cái thằng khốn này!"

"Anh sẽ đi trả lại con dê cho cậu ta, ai thèm con dê rách nát của cậu ta chứ!" Vừa nói, anh ấy vừa cầm con dê định lao ra cửa.

Thẩm Tri Hạ nhìn người anh nóng tính, lập tức đưa tay giữ chặt ống tay áo anh.

Những người nhà họ Thẩm vừa đi làm về, vừa đến cửa đã thấy hai anh em đứng ở đó, Thẩm Tri Thu còn cầm theo một con dê nhỏ.

"Các con làm gì thế? Con dê này ở đâu ra?" Cha họ lên tiếng hỏi.

"Cha, cha không biết đâu, con dê này là do Dư Hướng Sâm tặng cho em gái con đấy."

"Con nghi ngờ là cậu ta có ý đồ xấu với em gái con, con muốn trả lại, mà em ấy cứ ngăn con lại không cho đi!"

Thẩm Tri Thu cảm thấy như đã tìm được đồng minh, phẫn nộ kể với cha về "hành động đê hèn" của Dư Hướng Sâm.

Trong những chuyện liên quan đến em gái Hạ Hạ, sức chiến đấu của cha anh còn mạnh hơn nhiều!

"Cái gì? Tên nhãi ranh đó! Đưa con dê đây, cha sẽ trả lại cho nhà họ Dư! Chỉ một con dê nhỏ thôi mà muốn lừa con gái nhà mình à! Mơ đi!" Nói rồi, ông lập tức giật con dê từ tay Thẩm Tri Thu định quay người đi về phía nhà họ Dư.

"Cha, không phải như vậy đâu, là anh hai nghĩ nhiều thôi." Thẩm Tri Hạ vội vàng tiến tới kéo tay cha Thẩm lại.

"Đây là sự bù đắp của Dư đại ca cho con."

"Hôm qua con và anh ấy phát hiện ra một con lợn rừng trên núi, nhưng anh ấy sợ nói ra sẽ không tốt cho con, nên đã bảo mọi người là anh ấy tự bắt một mình."

"Vì vậy hôm nay anh ấy lên núi bắt một con dê rừng tặng con, coi như là bù cho việc hôm qua không đưa con thịt lợn thôi, không như anh hai nghĩ đâu ạ."

Thẩm Tri Hạ nhanh chóng kể lại sự việc với gia đình, nếu không cha cô có lẽ sẽ bùng nổ ngay.

"Hạ Hạ, con gặp lợn rừng sao? Có bị thương chỗ nào không? Mau để mẹ xem nào." Mẹ cô nghe thấy chuyện con gái mình gặp phải lợn rừng, lập tức bỏ thứ trong tay, tiến tới kiểm tra Thẩm Tri Hạ từ trên xuống dưới.

"Không sao đâu mẹ, mẹ thấy không, con đang khỏe mạnh vui vẻ đây này." Vừa nói cô vừa xoay người một vòng, chứng minh mình thực sự không sao.

Nhìn thấy cô thực sự không có vấn đề gì, mẹ cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Thẩm: "Sau này con không được tự ý lên núi nữa, nghe rõ chưa!"

Thẩm Tri Hạ: "Rõ rồi, rõ rồi ạ."

Vậy sau này con sẽ đợi khi nào mọi người đi làm hết rồi lén lút mà đi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play