Chương 70: Một quả táo

"Thím Trương, thím bận à? Cháu ở nhà rảnh rỗi nên rang một ít hạt dẻ, mang qua để cả nhà thím cùng thưởng thức." Nói xong, Thẩm Tri Hạ đưa cái túi trong tay cho Trương Tú Liên, người đang cho gà ăn trong sân.

"Tri Hạ khách sáo quá, hôm qua nhà cháu đã mang nhiều thứ qua đây rồi. Chỗ hạt dẻ này cháu cứ mang về ăn đi, bọn trẻ nhà thím muốn ăn thì tự lên núi hái cũng được mà." Bà ấy không nhận cái túi từ tay Thẩm Tri Hạ.

Hôm qua bà ấy nhận con gà và bưởi từ tay Thẩm Tiền Tiến, đã bị chồng mắng một trận ra trò.

Nếu hôm nay mà nhận thêm nữa, chắc chắn sẽ bị ông ấy đuổi về nhà mẹ đẻ mất.

Lão già đó chẳng hiểu ý tốt của bà gì cả.

Bà nhận chẳng phải là để cho bọn trẻ trong nhà có thêm miếng thịt ăn hay sao.

Thấy vợ trưởng thôn thực sự không có ý định nhận, Thẩm Tri Hạ liền đi tới bên cạnh Đại Đản, đang chơi đá với em trai em gái.

"Đại Đản, chị Hạ Hạ mang cho các em món hạt dẻ rang mật ong ngon lắm, em chia cho các em mình cùng ăn nhé." Cô đưa cái túi cho Đại Đản.

"Cảm ơn chị Hạ Hạ." Đại Đản vui vẻ nhận túi hạt dẻ.

Mở ra nhìn thấy bên trong là hạt dẻ rang mật ong, cậu bé vui mừng nhảy lên.

Cậu lập tức chia hạt dẻ cho các em trai em gái đang đứng bên cạnh với ánh mắt thèm thuồng.

Bọn trẻ nhỏ vui mừng không tả nổi, dù sao cơ hội được ăn đồ ăn vặt ở nông thôn là rất hiếm hoi.

Ngay cả như hạt dẻ, thứ có rất nhiều trên núi, nếu lượm được thì bọn trẻ cũng chỉ được ăn vài hạt, còn lại đều phải mang về cho người lớn cất giữ.

Dù sao thì hạt dẻ cũng là lương thực dự trữ cho mùa đông, đừng nói đến món hạt dẻ rang thơm phức, còn được phủ một lớp mật ngọt thế này.

"Hạ Hạ, sao em lại tới đây?" Thẩm Gia Lạc nghe thấy tiếng động trong phòng liền bước ra, thân thiết khoác tay Thẩm Tri Hạ, kéo cô vào phòng.

Thẩm Tri Hạ: "Chị Lạc Lạc, chị sao thế?"

Cô nhìn Thẩm Gia Lạc đang thở dài bên cạnh, có chút khó hiểu.

Trong ấn tượng của cô, Thẩm Gia Lạc lúc nào cũng vui vẻ, chưa từng thấy chị ấy buồn phiền như hôm nay.

Thẩm Gia Lạc lại thở dài thêm một lần nữa.

"Haizz-"

"Ở nhà máy chị quen một anh con trai, là công nhân trong xưởng, bọn chị đã lén lút hẹn hò hơn một tháng. Chị định đưa anh ấy về nhà ra mắt ba mẹ. Nhưng không ngờ hôm đó anh ba nghe được tin liền chạy lên cho anh ấy một cú đấm."

"Bây giờ anh ấy vẫn còn đang giận đây."

"Ba chị nghe anh ba nói xong, lập tức bảo mẹ chị sắp xếp cho chị xem mắt."

Thẩm Tri Hạ nhìn Thẩm Gia Lạc ủ rũ cúi đầu, bước lên ôm lấy an ủi.

"Không sao đâu chị Lạc Lạc, chị mới có 21 tuổi thôi mà, lại còn tốt nghiệp cao trung và có công việc ổn định, không lo không tìm được người tốt."

"Anh Hành đánh người ta chắc chắn là vì người ta không tốt. Nếu không thì với tính cách của anh Hành, anh ấy sẽ không hành động lỗ mãng như vậy đâu."

Anh ba của Thẩm Gia Lạc là Thẩm Gia Hành. Trong mắt Thẩm Tri Hạ, ấn tượng về anh ấy rất tốt.

Trước đây mỗi lần cô đến chơi với Thẩm Gia Lạc, anh ấy thường mang trứng chim tìm được trên núi cho bọn họ ăn, nói năng rất lịch sự, trông hiền lành, không giống kiểu người dễ hành động nông nổi.

Thẩm Gia Lạc nói: "Nhưng mà chị cảm thấy anh ấy cũng khá tốt, còn nói sau này nếu kết hôn, hai đứa có thể cùng sống trên thị trấn."

Thẩm Gia Lạc nói tiếp: "Anh ấy còn đặc biệt mua cho chị một quả táo nữa."

Thẩm Tri Hạ: "..."

Cô gái ngốc nghếch này, chỉ một quả táo thôi đã đủ làm chị xiêu lòng sao?

Ngày nào đó em đem cho chị hẳn mười quả táo, có khi chị sẽ sợ đến mức xỉu mất!

Đúng là bó tay.

Thẩm Tri Hạ: "Anh ta nói đưa chị lên thị trấn sống, nhưng có kể cho chị nghe về hoàn cảnh gia đình của anh ta không? Anh ta có nhà riêng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play