Chương 71: Cô gái rơi vào tình yêu bị che mờ mắt

Cô biết rõ tình hình ở thị trấn bây giờ cũng không khác gì trên huyện thành, hầu hết đều là cả gia đình lớn sống chật chội trong một ngôi nhà nhỏ.

Có khi trong một sân lại có vài gia đình ở chung, ngay cả nhà vệ sinh và bếp cũng phải dùng chung.

Đúng là sống ở thị trấn nhưng nhiều khi điều kiện còn không bằng ở nông thôn.

Nghĩ đến điều này, Thẩm Tri Hạ không tự chủ được mà lắc đầu. Cô không thể chịu nổi hoàn cảnh như thế, không thể tưởng tượng được việc phải ở cùng với quá nhiều người tại một chỗ, mỗi ngày sẽ ồn ào đến mức nào chứ.

Sáng sớm đã phải thức dậy vì tiếng cãi cọ, nấu ăn và đi vệ sinh còn phải xếp hàng...

Thẩm Gia Lạc nói: "Tạm thời anh ấy chưa có tiền mua nhà, nhưng anh ấy nói đang tích góp, sau khi cưới tạm thời sống chung với ba mẹ anh ấy."

Rồi cô ấy lại tiếp tục: "Nhà ba mẹ anh ấy rộng khoảng bốn mươi mét vuông, có hai phòng ngủ. Một phòng là ba mẹ anh ấy và em gái anh ấy ở, phòng còn lại là anh cả và chị dâu anh ấy cùng với hai đứa con. Anh ấy thì đang ngủ tạm ở phòng khách, hơn nữa em gái của anh ấy cũng chưa ra ngoài làm việc..."

Thẩm Tri Hạ: "..."

Thẩm Tri Hạ thực sự muốn đập mạnh vào đầu cô gái này xem bên trong có gì mà ngốc thế.

Nhà chỉ có bốn mươi mét vuông, nhiều nhất là có hai phòng ngủ, còn phải tính cả bếp và nhà vệ sinh, một chỗ nhỏ xíu mà lại nhồi nhét đến sáu người lớn và hai đứa nhỏ...

Thật không thể tưởng tượng nổi đây là cuộc sống khó khăn cỡ nào.

Thẩm Tri Hạ: "Nếu em là anh ba của chị, em không chỉ đấm anh ta một cái mà phải khuyến khích thêm vài cái mới được."

Thẩm Tri Hạ: "Chị đang tự đẩy mình vào chỗ chết đấy! Chị không nghĩ xem nếu cưới về chị sẽ ở đâu à? Chẳng lẽ ngủ ở phòng khách với anh ta sao? Đó là nơi người trong nhà ai cũng đi qua đi lại được, chị không ngại thì em cũng thấy ngại giùm chị."

Thẩm Gia Lạc: "Nhưng anh ấy nói anh ấy đang tiết kiệm, sắp mua nhà và dọn ra ở riêng rồi mà."

Thẩm Tri Hạ lườm cô chị một cái rõ sắc, đây không phải là bị "hạ bùa mê" rồi đó chứ?

Thẩm Tri Hạ: "Anh ta có nói rõ là 'sắp' là bao lâu không? Một tháng? Một năm? Hai năm? Hay lâu hơn?"

Thẩm Gia Lạc: "Anh ấy không nói cụ thể, nhưng chị nghĩ bọn chị đều có việc làm, chắc là sẽ nhanh thôi. Nếu cần, có thể vay mượn từ cha mẹ chị, chắc cũng đủ mà."

Thẩm Tri Hạ: "..."

Cô gái mơ mộng trong tình yêu thật đáng sợ.

Thẩm Tri Hạ: "Chị định lấy số tiền cha mẹ chị vất vả lắm mới kiếm được để giúp đỡ người khác sao? Ở quê đất đai rộng rãi không ở, lại cứng đầu muốn lên thị trấn, còn nói là mượn cha mẹ nữa chứ? Chị tin không, chị còn chưa kịp mở lời thì chú Ái Quốc đã đuổi chị ra khỏi nhà rồi!"

Thẩm Tri Hạ: "Hơn nữa anh ta là con thứ hai, dựa theo những gì chị nói thì nhà họ chưa phân gia, nên tiền anh ta kiếm được chắc chắn là phải nộp cho mẹ anh ta. Cho dù sau này có tiền mua được nhà, chị nghĩ xem cha mẹ anh ta sẽ mua nhà cho ai trước. Cho anh ta hay là cho người anh cả đã lập gia đình và có hai đứa con rồi?"

Thẩm Tri Hạ: "Sau khi kết hôn, em dám cá không chỉ là anh ta không để dành được đồng nào, mà ngay cả tiền chị kiếm được cũng phải nộp lên, hơn nữa rất có thể còn yêu cầu chị nhường công việc cho em gái anh ta với lý do chị phải sinh con!"

Không phải là cô nói quá, mà cô đã thấy quá nhiều chuyện gia đình lắm mâu thuẫn như thế này trên báo.

Nghe xong những lời phân tích của Thẩm Tri Hạ, Thẩm Gia Lạc im lặng một lúc rồi nói nhỏ: "Hạ Hạ, có lẽ không đến nỗi như thế đâu, phải không?"

Sau khi nghe Thẩm Tri Hạ phân tích, cô ấy cảm thấy bản thân cũng không còn chắc chắn như trước nữa.

Thẩm Tri Hạ: "Có đến mức hay không thì lần tới chị đi làm, thăm dò thử là rõ thôi."

Nói xong, cô đứng dậy ra khỏi phòng, không nói thêm lời tạm biệt nào.

Nói thêm nữa chắc cô tức chết trong căn phòng này mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play