Chương 69: Hạt dẻ rang mật

Rất nhanh, hai người đã chuẩn bị xong hết hạt dẻ.

"Anh hai, tiếp theo anh đốt lửa đi, để em rang hạt dẻ, lửa không được quá to hay quá nhỏ nhé." Thẩm Tri Hạ ra hiệu cho anh hai đi nhóm lửa, cô cầm cái xẻng rang chuẩn bị làm việc.

Đầu tiên cô đổ muối và hạt dẻ vào chảo gang lớn, liên tục đảo đều để hạt dẻ nóng đều.

Vài phút sau, Thẩm Tri Hạ thấy hạt dẻ trong chảo hơi hé miệng thì tăng tốc độ đảo nhanh hơn, để muối dính trên vỏ hạt dẻ từ từ rơi ra, rồi đổ thêm mật ong vào chảo.

Khi mật ong vào chảo, muối bắt đầu bám dính, màu dần trở nên đậm hơn, mật ong cũng bắt đầu quá trình caramen hóa.

Nhìn màu sắc hạt dẻ trong chảo dần chuyển thành đỏ nâu sẫm, Thẩm Tri Hạ mỉm cười hạnh phúc, tay cũng nhanh chóng đảo không ngừng.

"Wow-"

"Cô út, thơm quá."

"Chị Hạ Hạ, thơm quá-"

"Thơm thật!"

Đám trẻ con trong sân ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ và mật ong từ trong bếp tỏa ra, liền ùa vào bếp, đứng quanh bếp lò, mắt chăm chú nhìn chảo hạt dẻ.

"Tránh ra một chút, đừng lại gần bếp lò, cẩn thận kẻo bị bỏng." Thẩm Tri Hạ đuổi chúng đứng sang một bên.

"Các cháu chờ thêm một chút, còn phải om thêm vài phút nữa mới ăn được." Cô nhìn lũ trẻ trước mặt, không nhịn được cười, có đứa còn bắt đầu chảy nước miếng.

Khi hạt dẻ đã nứt vỏ thật lớn, Thẩm Tri Hạ bảo Thẩm Tri Thu tắt lửa, đậy nắp chảo lại.

Cuối cùng, trong ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, cô mở nắp chảo ra.

Thực ra phải dùng rây lọc một lần nữa mới ăn được, nhưng tìm mãi không thấy đồ lọc thích hợp, nên cô đành bỏ qua.

Hạt dẻ vừa ra khỏi chảo, Thẩm Tri Thu đang ngồi trên ghế đẩu đốt lửa, không màng tay bị bỏng lập tức cầm một viên, bóc vỏ rồi nhét vào miệng.

"Ngon quá!"

"Thật sự là quá ngon!"

Vừa nói ngon, vừa không ngừng dùng tay quạt miệng cho đỡ nóng.

Thẩm Tri Hạ cười nói: "Ăn từ từ thôi, để nguội chút đã, không cần vội."

Nhìn anh hai của mình như thế, Thẩm Tri Hạ không khỏi bật cười.

Anh hai của cô thực sự là một "tín đồ ăn uống".

Đã 27 tuổi - "cao niên" rồi mà vẫn còn như trẻ con, chẳng biết sau này sẽ bị cô gái thế nào chinh phục đây.

Nhưng cũng không cần vội, dù sao ở hiện đại có nhiều người ba bốn mươi tuổi mới kết hôn, không cần phải vì đến tuổi mà kết hôn sớm.

Nhìn đám trẻ con nước miếng chảy ròng ròng chờ đợi bên cạnh, Thẩm Tri Hạ lấy từ trong tủ ra một cái bát lớn, múc hạt dẻ đưa cho Thẩm Tử Mặc đang đứng chờ bên cạnh.

"Tử Mặc, cháu mang ra sân đi."

"Nhớ nhé, mỗi người một viên, ăn xong rồi lấy tiếp, không ai được tranh giành, nghe chưa."

"Nghe rồi ạ!"

"Nghe rồi ạ!"...

"Nếu ai mà bị phát hiện giành giật thì sau này có đồ ngon chị sẽ không gọi người đó nữa đâu."

Cô bảo chúng ra sân ăn, chứ chen chúc trong bếp thì quá chật chội.

"Vâng, cô út, cháu nhất định sẽ trông chừng mọi người."

"Cảm ơn chị Hạ Hạ, chúng em sẽ không giành nhau đâu."

"Đúng, không giành!"

Ngay lập tức, một đám trẻ con vội vàng theo chân Thẩm Tử Mặc chạy ra sân ăn.

-

"Món hạt dẻ rang mật ong em làm ngon thật đấy!"

"Anh mới biết là hạt dẻ có thể ngon đến thế."

Có thể không ngon sao, cô đã cho bao nhiêu là mật ong vào, Thẩm Tri Hạ thầm nghĩ.

"Ngon thì anh ăn nhiều vào nhé."

Nhưng không cần Thẩm Tri Hạ phải nói thêm, Thẩm Tri Thu đã tự ôm cả chậu hạt dẻ mà ăn lấy ăn để.

Thẩm Tri Hạ vừa ăn một ít thì chợt nghĩ đến điều gì đó.

Chỉ thấy cô tìm một cái túi, bỏ một ít hạt dẻ vào.

"Anh hai, anh cứ ăn đi, em qua nhà trưởng thôn, sẵn mang chút hạt dẻ biếu họ."

Dù sao thì chú trưởng thôn cũng đã chia cho nhà cô một mảnh đất lớn như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play