Chương 58: Chia thịt

Gần đến chân núi, Dư Hướng Sâm gọi Thẩm Tri Hạ lại.

"Tôi sẽ không đưa cô về đến tận nhà, lỡ bị người trong thôn nhìn thấy thì không hay."

"Cô tự về nhà đi." Nói xong, anh đưa chiếc sọt sau lưng lại cho Thẩm Tri Hạ.

Dường như nghĩ ra điều gì, anh bèn nói thêm: "Sau này cô đừng lên núi một mình nữa, hôm nay nếu không có tôi ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Thẩm Tri Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không kìm được mà thầm than trong lòng.

Nếu không có anh, tôi đã trốn vào không gian rồi...

"Về nhà đi, cẩn thận một chút." Nói xong anh quay người bước nhanh về phía mọi người đang làm việc.

Về đến nhà, Thẩm Tri Hạ thấy trong nhà không có ai.

Vì vậy cô lấy từ không gian ra hai con thỏ lớn bắt được hôm nay, thêm vài con gà và một ít trứng gà rừng, rồi để thêm một số gia vị và nấm hoang vào bếp.

Mấy ngày tới chắc không phải lo về đồ ăn nữa.

Ở phía bên kia, Dư Hướng Sâm cũng đã gọi được mấy người đàn ông trong thôn, mang dây thừng và đòn gánh lên núi.

-

"Nghe chuyện gì chưa? Thằng nhóc thứ ba nhà họ Dư, người đi lính ấy, lên núi bắt được một con lợn rừng!"

"Cái gì? Lợn rừng hả?"

"Ai? Ai bắt được lợn rừng vậy?"

Nghe thấy tiếng nói chuyện, những người đang làm đồng liền bỏ công cụ xuống, tập trung lại chỗ phát ra tiếng bàn tán.

Chẳng bao lâu, những người ở xa cũng nghe tin, vội vã chạy về phía đó.

"Lợn rừng?"

"Ai đánh được lợn rừng vậy?"

"Nghe nói thằng nhóc thứ ba nhà họ Dư đi lên núi săn thú, bắt được một con lợn rừng to đùng! Bây giờ họ lên núi khiêng lợn rừng rồi."

"Wow-"

"Có thịt ăn rồi, có thịt ăn rồi."

Lũ trẻ bên cạnh nghe thấy có lợn rừng, mừng rỡ nhảy cẫng lên.

Chưa đầy nửa giờ sau, dân thôn Vân Bình, trừ những ai nằm ở nhà không thể đi lại, gần như tất cả đều biết tin Dư Hướng Sâm bắt được một con lợn rừng.

Cả thôn vui như đón Tết, ai nấy đều phấn khởi hẳn lên!

Nghe tin Dư Hướng Sâm bắt được lợn rừng, người nhà họ Dư cũng vừa vui mừng vừa tự hào.

"Đại Phú, đứa con trai này của anh đúng là tài giỏi!"

"Thật ấy chứ, ngay cả lợn rừng cũng bắt được."

"Lính tráng có khác!"

Cha của Dư Hướng Sâm, Dư Đại Phú, nghe những lời khen ngợi từ thôn dân, lòng cảm thấy hết sức đắc ý.

Đúng vậy, con của Dư Đại Phú tôi thì có thể không giỏi sao!

Mặc dù trong lòng cực kỳ phấn khích nhưng ngoài miệng ông vẫn nói: "Đâu có, đâu có, không giỏi như mọi người nói đâu, ha ha."

Chẳng mấy chốc, loa phóng thanh trong thôn vang lên giọng nói của trưởng thôn Thẩm Ái Quốc.

"Alo, alo, có nghe rõ không?"

"Khụ- Mỗi nhà cử một người đại diện, mang chậu ra sân phơi thóc để lấy thịt."

Nghe thấy tiếng loa của trưởng thôn, những người dân đang tụ tập trên cánh đồng lập tức tản ra, ai cũng chạy vội về nhà.

Người nào đi chậm thì hô hào bảo con cháu về nhà lấy chậu.

Làm sao không chạy nhanh được chứ!

Chậm là mất chỗ tốt, không chọn được phần thịt ngon!

Nếu xếp hàng phía trước, còn có thể chọn được phần mỡ nhiều để thắng lấy mỡ nấu ăn, đủ cho cả nhà dùng trong vài tháng.

Nghĩ đến đây, mọi người đều bước đi nhanh hơn.

Chưa đầy năm phút sau, sân phơi thóc đã chật kín người dân trong thôn đến lấy thịt.

"Xếp hàng đi! Xếp hàng nào!"

"Mỗi nhà cử một người đại diện xếp hàng là được!"

"Này! Cẩu Oa Tử, đừng chen hàng!"

Trưởng thôn Thẩm Ái Quốc cố gắng hét lớn về phía đám đông.

"Đừng ồn ào nữa! Yên lặng nào! Có muốn lấy thịt không đấy!"

Nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của trưởng thôn, đám đông hỗn loạn lập tức im lặng.

Thẩm Ái Quốc: "Khụ khụ- Mọi người chắc đều nghe rồi, con trai thứ ba của nhà họ Dư, Dư Hướng Sâm, lên núi bắt được một con lợn rừng. Cậu ấy đã không tư lợi mà đem tặng cho thôn, mọi người nên học tập cậu ấy nhiều hơn!"

"Được!"

"Lão tam nhà họ Dư cừ quá!"

Phía dưới có người dân dẫn đầu vỗ tay.

Thẩm Ái Quốc: "Vậy nên lát nữa khi chia thịt, nhà họ Dư của Dư Đại Phú sẽ được nhận thêm một cái đầu lợn và ba mươi cân thịt, có ai có ý kiến gì không?"

Vừa nghe Thẩm Ái Quốc nói xong, người dân bên dưới liền ồn ào.

Trời ơi! Ba mươi cân thịt với một cái đầu lợn! Làm sao ăn hết được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play