Chương 57: Cùng nhau xuống núi
"Cô..."
"Anh..."
Hai người đồng thời lên tiếng rồi bật cười nhìn nhau, mặt ửng hồng.
"Cô nói trước đi." Anh giơ tay về phía Thẩm Tri Hạ, ra hiệu cho cô nói trước.
"Tôi là Thẩm Tri Hạ, cảm ơn anh đã cứu tôi hôm nay."
"Tôi biết cô... không cần khách sáo."
"Tôi tên là Dư Hướng Sâm, là một quân nhân, năm nay hai mươi sáu tuổi..."
"Phì!"
Thẩm Tri Hạ lập tức bật cười.
Đây nào phải là tự giới thiệu.
Rõ ràng là mở đầu cho một buổi xem mắt mà!
Dư Hướng Sâm ngơ ngác nhìn cô gái cười tươi như hoa trước mặt, làn da ngăm đượm chút sắc hồng ngượng ngùng.
Tất nhiên anh biết cô là Thẩm Tri Hạ!
Anh nghĩ ít nhất trong thôn Vân Bình chắc không ai không biết cô con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, Thẩm Tri Hạ.
Hơn nữa, anh tin rằng hầu hết những người đàn ông chưa kết hôn trong thôn đều muốn cưới cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt làm vợ.
Cô giống như ánh trăng sáng trong lòng mọi người.
Xinh đẹp nhưng cũng cách xa với những chàng trai nông thôn.
Vì vậy, mọi người cùng lắm là đứng từ xa nhìn trộm, không ai dám phá vỡ vẻ đẹp đó.
Dù sao, chỉ cần cô chưa có đối tượng, trong lòng họ vẫn sẽ còn một ước mơ đẹp.
Thẩm Tri Hạ nhìn xuống con lợn rừng đã chết dưới đất, hỏi: "Dư đại ca, vậy con lợn rừng này phải làm sao đây?"
Dư Hướng Sâm cũng chuyển ánh nhìn về phía con lợn rừng nằm trên đất, cổ nó không ngừng tuôn máu tươi.
Chỉ thấy anh không nói gì, nhìn nó đăm chiêu.
Con lợn rừng này ít nhất cũng phải bốn trăm cân, thậm chí có thể còn nặng hơn, sức một người đàn ông bình thường không thể chịu nổi.
Anh có thể giấu nó đi, rồi tối nay gọi vài người anh em lên hợp sức kéo nó xuống núi.
Nhưng lại lo mùi hôi thối tự nhiên của lợn rừng và mùi máu sẽ thu hút một số loài động vật lớn.
Hơn nữa, chỗ này cũng chưa vào sâu trong núi Đá, chỉ mới ở giữa sườn núi thôi, nếu chẳng may những con thú lần theo vết máu kéo lợn rừng xuống thôn, hậu quả xảy ra không phải hai người họ có thể gánh nổi.
Thẩm Tri Hạ nhìn vẻ mặt đắn đo của anh, lại nhìn con lợn rừng dưới đất, lòng cô không khỏi xót xa.
Haiz!
Rõ ràng là có không gian nhưng lại không thể sử dụng.
Thịt lợn rừng sắp tới tay...
Sẽ phải rời xa cô như thế...
Thôi cũng chẳng sao, trong không gian của cô, thịt nhiều đến mức có lẽ đủ để cả thôn ăn mấy năm trời.
Suy nghĩ một lát, Dư Hướng Sâm nói: "Tôi nghĩ vì lý do an toàn, chúng ta nên xuống thôn gọi vài người, mọi người cùng nhau kéo lợn rừng xuống."
"Tuy nhiên... thịt lợn rừng này có lẽ sẽ phải chia cho thôn dân."
Dù sao ở thời buổi này, đồ đạc trên núi về cơ bản vẫn thuộc về cả thôn.
Bình thường mọi người chặt củi, đào rau dại hay săn mấy con thú nhỏ thì không ai để ý.
Nhưng nếu là con lợn rừng to thế này, chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.
Nhất là khi mọi người hiếm khi có cơ hội ăn thịt, nếu bị phát hiện họ giấu đi cả một con lợn rừng, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ thôn dân nổi giận.
Thẩm Tri Hạ nói: "Không sao đâu, Dư đại ca. Con lợn rừng này do anh đánh hạ, anh quyết định là được."
Cô mỉm cười.
Dư Hướng Sâm: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà trước, sau đó sẽ gọi vài người lên khiêng lợn rừng xuống."
Nói xong, anh cầm lấy cái sọt tre của cô đeo lên lưng mình.
Dư Hướng Sâm: "Cô đi phía trước đi, tôi sẽ đi theo sau, như vậy an toàn hơn."
Thẩm Tri Hạ gật đầu rồi hướng xuống núi.
Dư Hướng Sâm nhìn cô gái nhỏ đang đi phía trước, trong lòng cảm thấy vui mừng, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô.
Nhưng trong ký ức của cô, có lẽ đây nên được xem là lần đầu tiên, đúng không?
Vậy cũng tốt.
Anh nhìn bóng lưng dần xa phía trước, khẽ lắc đầu cười bất lực rồi sải bước dài đi theo cô.
Hai người cứ duy trì khoảng cách tầm hai mét, một trước một sau, suốt dọc đường không ai nói gì.