Chương 54: Vào núi
Ăn sáng qua loa, cô thay bộ đồ lần trước đi vào rừng, mang theo cái sọt rồi hướng về phía núi mà đi.
Hôm nay, cô định vào rừng đào một ít dược liệu cần dùng.
Mặc dù trong không gian của cô có trồng nhiều dược liệu, và có những loại sinh trưởng ngắn ngày đã trưởng thành, được cô thu hoạch và cất vào "kho" mà cô dùng ý niệm tạo ra mấy hôm trước.
Nhưng cô vẫn chưa dám lấy ra sử dụng, vì những dược liệu này đều được tưới bằng nước linh tuyền.
Lỡ mà hiệu quả của chúng quá tốt thì sẽ rắc rối to.
Có thể người khác không nhận ra, nhưng Tần lão với kinh nghiệm của mình chắc chắn sẽ nhận ra điểm khác thường.
Vậy nên cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Cô không muốn bị coi như người ngoài hành tinh rồi bị đưa vào phòng thí nghiệm giải phẫu.
Với sự giúp đỡ của Nguyên Bảo, chẳng mấy chốc Thẩm Tri Hạ đã đào được không ít dược liệu, như thiết bì thạch hộc, đương quy, đảng sâm, hoàng kỳ, câu kỷ...
Cô còn hái một ít gia vị như hoa hồi, thảo quả, tiêu, quế, lá nguyệt quế...
Có những thứ này, từ nay mỗi khi nấu ăn, cô có thể bí mật lấy ra từ không gian để cho vào món ăn.
Cuối cùng không cần phải ăn một cách nhạt nhẽo nữa, sung sướng quá!
Trên đường đi, Thẩm Tri Hạ còn gặp một số loại trái cây tươi chưa bị hái.
Có táo, táo xanh, bưởi, còn có một cây kiwi dại nữa.
Cô hái mỗi loại một ít, để vào trong không gian.
Đợi đến tối về nhà rồi sẽ lấy ra.
Sau đó tiếp tục đi sâu vào núi.
"Chủ nhân, ở phía đông nam có một cây hạt dẻ, có muốn hái một ít không?" Nguyên Bảo nhắc nhở.
"Muốn muốn muốn!" Nghe thấy có cây hạt dẻ, trông Thẩm Tri Hạ vô cùng phấn khích.
Phải biết rằng trước đây, món ăn vặt cô yêu thích nhất chính là các món làm từ hạt dẻ.
Dù là hạt dẻ sống, hạt dẻ rang đường, hạt dẻ đông lạnh, bánh hoa quế hạt dẻ...
Đều là món mà cô yêu thích.
Chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.
Khi đến dưới cây hạt dẻ, nhìn lên những quả cầu gai xanh trên cây...
" Nguyên Bảo, chắc chắn đây là hạt dẻ chứ? Hạt dẻ màu nâu cơ mà? Hơn nữa cái này còn gai góc như thế."
Cô rất thích ăn hạt dẻ, nhưng lại chưa từng thấy cây hạt dẻ trông như thế nào.
"Tất nhiên là hạt dẻ rồi, đây là dáng vẻ ban đầu của nó, chỉ cần đập vỡ vỏ ngoài là được."
"..."
"Nhưng mà gai góc thế này, ta cũng không có dụng cụ để lấy xuống."
Thẩm Tri Hạ thở dài một tiếng nặng nề.
Haizz...
Nhìn thấy mà không ăn được, cảm giác thật khó chịu.
"Chủ nhân, cô không cần tự tay làm đâu. Chỉ cần dùng ý niệm nghĩ đến việc thu vào không gian, là chúng sẽ vào không gian rồi đó!"
"..."
"Sao không nói sớm!"
"Làm nãy giờ ta phải khổ sở đứng dưới cây hái bao nhiêu trái cây!"
"Chủ nhân, xin lỗi mà, tôi nghĩ cô muốn trải nghiệm niềm vui khi thu hoạch. Lần sau tôi sẽ nhắc sớm hơn, hức hức..."
Thẩm Tri Hạ nhìn cây hạt dẻ, trong lòng âm thầm niệm "thu"!
Chỉ thấy cây hạt dẻ đầy những quả cầu gai xanh trong nháy mắt chỉ còn lại thân cây và lá, hoàn toàn không thấy bóng dáng quả nữa.
Sau đó, cô mạnh tay bẻ một cành nhỏ, trồng vào trong không gian.
Như vậy sau này mỗi khi muốn ăn hạt dẻ, cô có thể vào không gian thu hoạch.
Sau khi hái hạt dẻ xong, Thẩm Tri Hạ tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Có lẽ do trong lòng núi Đá có sói và hổ, mọi người đều không dám tiến vào.
Vì thế, càng đi sâu, cây cối càng cao lớn, xanh tươi, vươn thẳng mạnh mẽ.
Dưới tán cây cỏ dại mọc um tùm, dày đặc, có chỗ cỏ cao đến nửa người.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rải xuống những tia vàng mỏng manh, bước trên lá khô phát ra âm thanh rào rạo.
Đi mệt, Thẩm Tri Hạ dừng lại, lấy bình nước ra uống một ngụm, tĩnh tâm thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên.
Đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng sột soạt, cô từ từ quay đầu lại, phát hiện trong bụi rậm không xa có hai con thỏ hoang xám trắng.