Chương 53: Châm ngôn về bàn ăn
Thẩm Tri Hạ: "Chị dâu cả, chị cứ giữ lấy đi, chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà."
Thẩm Tri Hạ: "Nhưng mỗi ngày nên kiểm soát lượng ăn, đừng cho ăn nhiều quá, không thì sẽ không muốn ăn cơm nữa. Với lại, trẻ con ăn nhiều kẹo không tốt cho răng."
Sau đó cô nhìn Thẩm Tử Mặc đang nhét đầy kẹo trong miệng, xoa đầu cậu bé nói: "Tử Mặc, kẹo sữa mỗi ngày chỉ được ăn hai viên thôi nhé."
"Vâng ạ, cô út, cháu hứa sẽ không ăn nhiều." Vừa nói, cậu bé vừa giơ tay lên gần tai, làm động tác chào kiểu nhà binh.
Cả nhà nhìn Thẩm Tử Mặc đáng yêu đều không nhịn được cười tươi.
"Mấy cái chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng này, mỗi người một cái."
"Khăn mặt mỗi người hai cái, kem đánh răng và xà phòng thì để trong phòng rửa mặt, còn lại mẹ cứ giữ trước."
Thẩm Tri Hạ phân chia từng món đồ.
Mẹ Thẩm: "Hạ Hạ, mỗi người một phần, vậy thì xa xỉ quá."
Thẩm Tri Hạ biết mẹ cô không nỡ tiêu tiền, nhưng vì sức khỏe của cả nhà, các vật dụng cá nhân vẫn nên dùng riêng thì tốt hơn.
Thẩm Tri Hạ: "Mẹ, không lãng phí đâu."
"Con đọc trên sách thấy nói, tốt nhất là không nên dùng chung đồ vệ sinh cá nhân, nếu không sẽ dễ bị bệnh."
Nghe con gái nói là đọc được trên sách, mẹ Thẩm liền gật đầu đồng ý.
Thẩm Tri Hạ: "Mẹ, con còn mua một ít vải, lúc nào mẹ và chị dâu hãy cùng nhau may cho cả nhà hai bộ quần áo mùa đông nhé."
"Con còn mua vài chiếc áo len nữa."
"Cha mẹ, anh chị, mọi người tự chọn màu mình thích đi."
Cả nhà nhìn những chiếc áo len trên bàn, ai nấy đều vui mừng không ngớt.
Mẹ Thẩm liền cầm một chiếc màu đỏ thẫm ướm thử lên người.
"Con gái, con nói xem mẹ mặc chiếc này có đẹp không? Có phải màu hơi nổi quá không?"
Thẩm Tri Hạ: "Đẹp lắm! Mẹ mặc lên chắc chắn sẽ giống như các quý bà phu nhân nhà giàu ngày xưa."
Cô vừa nói vừa cười với mẹ.
Mẹ Thẩm hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng vỗ vào tay cô.
"Cái con bé này, lời này không được nói ra ngoài đâu đấy!"
Nói rồi bà còn cảnh giác nhìn về phía cánh cửa đang đóng.
Thẩm Tri Hạ: "Con biết mà!"
Thẩm Tri Hạ: "Mẹ, mấy thứ còn lại mẹ cất kỹ nhé, con đi lấy nước tắm rồi ngủ đây."
Nói xong cô nhẹ nhàng ngáp một cái.
Cả nhà nhìn Thẩm Tri Hạ rõ ràng là đã mệt lử, ai nấy đều cầm đồ của mình về phòng.
-
Sau khi từ Lam thành trở về, Thẩm Tri Hạ hoàn toàn sống một cuộc sống nhàn hạ.
Mỗi ngày cô đều ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Sau khi ăn xong bữa sáng do chị dâu cả để lại, cô lấy cuốn sách mang từ chỗ chú Tào về, dịch vài chục trang.
Sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà.
Ăn xong cơm trưa, cô về phòng ngủ trưa một lát.
Đến khi tỉnh dậy, cô nấu chút canh ngọt cho cả nhà, sau đó mang đến chỗ họ làm việc, đợi họ ăn xong rồi lại về nhà.
Về đến nhà, cô vào không gian để thu hoạch những thứ đã gieo trồng, nếu không thì ngồi trên ghế sofa đọc tiểu thuyết.
Buổi chiều, nếu cậu nhóc Thẩm Tử Mặc ở nhà, cô sẽ chơi với cậu một lúc, dạy cậu nhận mặt chữ.
Dù gì thì mùa xuân năm sau, cậu cũng sẽ trở thành một học sinh tiểu học danh dự.
Thời này, một số trường tiểu học ở nông thôn không có lớp mẫu giáo.
Bình thường, mọi người đi học đã là bảy tám tuổi, có người còn lớn hơn, hơn mười tuổi mới đi học.
Nếu còn học mẫu giáo thì sau năm năm học tiểu học, những đứa trẻ lớn hơn đã đến tuổi nghĩ đến hôn nhân rồi.
Đến giờ gia đình sắp tan ca, cô vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Buổi tối lại tiếp tục vào không gian, ngâm mình trong suối nước nóng, đọc tiểu thuyết.
Cứ thế, không hay không biết, năm ngày đã trôi qua.
Khi trong nhà hết thịt, Thẩm Tri Hạ cuối cùng cảm thấy mình nên lên núi đi dạo, kiếm cớ để lấy thêm ít thịt về.
Châm ngôn của cô về bàn ăn là, có thể không ăn thịt, nhưng trên bàn không thể thiếu thịt!
Chỉ cần nhìn thấy thịt trên bàn là cũng thấy ăn ngon hơn hẳn.
Hơn nữa, theo lịch đã hẹn với Tống Mẫn, ngày kia họ sẽ đưa Tiểu Triết đến nhà cô để bắt đầu buổi điều trị đầu tiên.
Vì vậy, hôm sau Thẩm Tri Hạ dậy thật sớm, mặc dù khi cô dậy thì những người khác trong nhà đều đã đi làm hết.