Chương 55: Gặp nguy hiểm
Trước đây nghe mọi người ở viện nghiên cứu nói, hang thỏ có hai cửa ra.
Muốn bắt thỏ hoang thì phải tìm một lối chặn lại, rồi đốt lửa hun khói từ lối kia thì mới đẩy được chúng ra ngoài.
Thẩm Tri Hạ quyết định hôm nay thử một lần, dù sao trong không gian cũng có bật lửa, để xem thử món thỏ tự tay mình bắt có ngon hơn không.
Nghĩ là làm.
Dưới sự chỉ dẫn của Nguyên Bảo, cô tìm thấy một lối hang khác của thỏ.
Cô bẻ một đoạn cành thông khô, lấy bật lửa ra đốt, rồi đặt ở cửa hang.
Cành thông vừa bén lửa, lập tức có khói đen bốc lên.
Chẳng mấy chốc, một số con thỏ đã chạy ra khỏi hang.
Hai con lớn, sáu con nhỏ.
Thẩm Tri Hạ thu tất cả vào không gian.
Khi cô đang tập trung bắt thỏ, đột nhiên thấy trên mặt đất có một bãi nấm kê tùng (nấm mối), bên cạnh còn có vài cây nấm tùng nhung đen.
Thẩm Tri Hạ ngay lập tức vui mừng như điên.
Phải biết rằng, hai loại này ở đời sau rất đắt, một cân cũng không ít tiền, có khi còn có tiền mà không mua được.
Nhìn mớ nấm kê tùng và nấm tùng nhung đen dưới đất, vô số món ăn chế biến từ chúng hiện lên trong đầu cô.
Chỉ nghĩ thôi mà miệng đã ứa nước miếng.
Tối nay sẽ xào nấm kê tùng với thịt thỏ giải cơn thèm!
Thẩm Tri Hạ cúi xuống, nhanh chóng hái nấm kê tùng và nấm tùng nhung đen, còn đào ít đất đen nơi chúng mọc rồi để vào trong không gian.
Cuối cùng cũng đạt được tự do nấm rồi!
"Chủ nhân! Chủ nhân! Cách đây không xa có một con lợn rừng! Nó chỉ cách cô bốn trăm mét! Hơn nữa, cách cô chưa đến một trăm mét ở hướng đông nam có một người đang chạy về phía cô." Đột nhiên, giọng Nguyên Bảo chứa đầy lo lắng vang lên trong đầu cô.
"Chủ nhân! Không kịp rồi! Anh ta nhìn thấy cô rồi! Hay là cô trèo lên cây trước đi!" Nguyên Bảo cắt ngang ý định vào không gian của Thẩm Tri Hạ.
Thẩm Tri Hạ lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Trèo cây! Nói dễ thế, cô cũng muốn nhưng mà cô đâu có biết trèo.
Thôi bỏ đi! Sao cũng được!
Đợi lợn rừng tới rồi tính tiếp!
Nếu không ổn, cô chỉ còn cách mạo hiểm vào trong không gian thôi.
Dù có nguy cơ bị lộ nhưng giữ mạng quan trọng hơn!
"Nhanh trèo lên cây!" Người đàn ông ở phía xa vừa chạy vừa lớn tiếng gọi về phía Thẩm Tri Hạ.
Cô quay đầu theo hướng âm thanh.
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Tri Hạ đột nhiên cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, như thể có một hạt giống đã lặng lẽ nảy mầm trong lòng cô.
Người đàn ông trước mắt có mái tóc cắt ngắn, dáng người cao ráo, cao khoảng một mét tám lăm trở lên, khuôn mặt như được điêu khắc với những đường nét nổi bật, đôi lông mày kiếm nghiêng xéo lên thái dương, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một chút lo lắng, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng mím chặt.
Thẩm Tri Hạ sững sờ đứng yên tại chỗ.
Cô cảm thấy người từng xuất hiện trong giấc mơ của mình có lẽ cũng nên có dáng vẻ anh tuấn như vậy.
Cô thừa nhận, khi nhìn thấy anh, trái tim đã yên lặng suốt hai mươi tám năm của mình cuối cùng cũng bắt đầu đập mạnh.
Người đàn ông nhanh chóng chạy tới trước mặt cô.
Nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Dù trong lòng có chút vui vẻ, nhưng lúc này không phải là lúc để vui, anh nhanh chóng cất tiếng, cắt đứt ánh nhìn say mê của cô: "Nhanh trèo lên cây đi!"
Nghe thấy tiếng nói, Thẩm Tri Hạ cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi sự lơ đễnh vì khuôn mặt của người đàn ông: "Gì cơ? Trèo lên cây á? Nhưng tôi không biết trèo cây!"
Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt chỉ cao tới cằm mình, trong mắt lóe lên một chút trìu mến mà chính anh cũng không nhận ra: "Cô giẫm lên vai tôi trước, rồi bám vào thân cây trèo lên."
Ngay sau đó, người đàn ông cao lớn nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Thẩm Tri Hạ thấy tình huống như vậy cũng không chút do dự, nhanh chóng giơ chân giẫm lên đôi vai rộng của anh.