Thế là anh mở hộp cơm của mình ra, bên trong là sủi cảo nhân thịt bò.

Anh cũng học theo cô, từng miếng, từng miếng ăn sủi cảo.

Lúc này, hai người ngồi bên cạnh cũng lần lượt lấy đồ ăn ra.

Tên đàn ông tri thức nhưng mang khí chất nguy hiểm kia lấy ra một cái bánh nhân, nhưng là nhân hẹ trứng.

Cô gái tóc ngắn thì lấy ra một cái bánh bao nhân thịt, lại còn là bánh bao bột trắng.

Xem ra, ai biết con mình phải đi vùng xa, mà gia đình vẫn có chút điều kiện thì đều cố gắng chuẩn bị đồ ăn ngon cho con, ít nhất để chúng có bữa ăn tử tế trên tàu.

Ở lối đi bên kia, một bà lão cùng một phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ.

Hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào đồ ăn của bọn họ, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.

Văn Nhã giả vờ như không thấy, còn người đàn ông mặt lạnh thì càng chẳng buồn quan tâm.

Hai đứa bé, đứa con gái thì có vẻ ngoan ngoãn, chỉ dám nuốt nước bọt mà không dám hó hé gì.

Nhưng thằng bé kia thì không chịu nổi, cứ liên tục kéo bà lão đòi bánh bao thịt.

Bà lão kia cũng muốn làm ầm lên như khi còn ở nhà, nhưng vừa liếc nhìn sang người đàn ông mặt lạnh liền rụt đầu lại, kiên nhẫn dỗ dành cháu trai.

Bà ta thật sự không dám lên tiếng, dù cái bánh bao kia không phải của người đàn ông mặt lạnh, nhưng cũng ở gần anh quá, bà ta chẳng dám làm càn.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ của anh khi lần trước cháu bà ta nghịch ngợm chạy đến gần, bà ta đã thấy hoảng hốt rồi.

“Bé ngoan của bà, lát nữa xuống xe bà mua thịt kho tàu cho con ăn nhé, đừng ăn bánh bao nhân thịt nữa, món đó không ngon đâu.”

“Con không chịu! Con muốn ăn thịt kho tàu, mà con cũng muốn ăn bánh bao nhân thịt!”

“Không ăn nữa, bánh bao nhân thịt bị hỏng rồi, ăn vào đau bụng đấy.”

“Con không tin, bà lừa con!”

“Bà không lừa đâu, thật đấy, bánh bao đó bị thiu rồi.”

“Bà nói dối! Con chẳng ngửi thấy mùi hôi gì cả.”

Lúc này, cô gái tóc ngắn cũng không nuốt nổi nữa. Sao lại có kiểu người như vậy chứ? Người ta còn đang ăn mà đã bảo hỏng rồi, thiu rồi!

Dù vậy, cô ấy cũng chẳng ngốc đến mức đưa bánh bao của mình cho người khác, giữ lại mà ăn vẫn hơn.

Những người khác đều đã ăn xong, thằng bé thấy bánh bao đã được ăn hết, tức giận quậy với bà nó.

“Bà nói linh tinh! Bà nhìn chị ấy ăn hết rồi kìa, chị ấy có đau bụng đâu!”

“Một lát nữa chị ấy sẽ đau bụng cho mà xem.”

“Thật không? Bà không lừa con chứ?”

“Không, bà đã bao giờ lừa con chưa?”

“Vậy được rồi, con sẽ đợi xem chị ấy đau bụng. Nếu chị ấy không sao, thì bà chính là kẻ lừa đảo.”

Nói xong, thằng bé bắt đầu chằm chằm nhìn cô gái tóc ngắn. Ngay cả khi bà nó đút cơm, nó cũng không thèm rời mắt.

Mặt cô gái tóc ngắn lập tức đỏ bừng. Đây là loại người gì vậy? Lại còn ngồi chờ người ta đau bụng!

Ngồi bên cạnh, Văn Nhã lại xem vô cùng hứng thú. Hai bà cháu này thật đúng là kỳ lạ! Nếu được, cô thực sự muốn ngồi nhâm nhi hạt dưa mà thưởng thức cảnh này, nhưng có vẻ không ổn lắm.

Cô đang chăm chú xem kịch vui, không để ý rằng người đàn ông lạnh lùng đối diện lại đang nhìn mình.

Lăng Hạo cảm thấy cô gái này rất thú vị. Cô xem kịch say sưa đến mức chỉ thiếu mỗi hạt dưa trên tay.

Đôi mắt ấy ánh lên vẻ hào hứng, đã lâu lắm rồi anh mới gặp một người thú vị như vậy.

Cô là người đầu tiên anh gặp ở thế giới này có dao động năng lượng.

Không biết cô làm thế nào mà có được dao động năng lượng đó.

Trong khi đó, cô gái tóc ngắn đã hối hận muốn chết. Tại sao cô ấy lại ăn bánh bao nhân thịt chứ? Ăn màn thầu cũng tốt hơn mà!

Dù có ăn màn thầu thì cũng đâu đến mức bị chú ý thế này. Bây giờ cô ấy chỉ muốn đi vệ sinh, nhưng thằng bé vẫn cứ nhìn chằm chằm.

Cô ấy không dám đi, vì nếu đi, chắc chắn thằng bé sẽ bảo cô ấy bị đau bụng.

Không đi thì lại khó chịu vô cùng.

Một lát sau, cô ấy khẽ cựa quậy trên ghế.

Mắt thằng bé lập tức mở to, túm lấy tay bà nội nó, la lớn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play