“Bà ơi, bà nói đúng rồi! Bà xem kìa, chị ấy động đậy rồi, chắc chắn là sắp đau bụng!”

Bà lão cũng nhìn sang cô gái tóc ngắn, còn vỗ vỗ tay cháu trai.

“Thấy chưa, bà đã bảo rồi mà! Chúng ta không ăn bánh bao đó, chờ bà mua thịt kho tàu cho con ăn nhé.”

Mặt cô gái tóc ngắn đỏ tới tận mang tai.

Văn Nhã bỗng cảm thấy cô cũng hơi buồn đi vệ sinh.

Thế là cô đứng dậy định ra ngoài, liếc thấy cô gái tóc ngắn đang cúi gằm mặt vì xấu hổ.

“Cô gái, tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh, phiền cô nhường đường giúp tôi được không?”

Cô gái tóc ngắn nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu nhìn Văn Nhã.

Thực ra cô ấy đã muốn đi từ lâu, nhưng vì sợ hai bà cháu kia nói này nói nọ nên vẫn cố nhịn. Cô ấy cảm giác như sắp nổ tung rồi.

“A! Được! Để tôi đi cùng cô nhé!”

“Hả? Ừm… cũng được.”

Ban đầu, Văn Nhã định bảo không cần, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô gái tóc ngắn, cô liền đồng ý.

Thế là hai người cùng đi ra ngoài. May mà phía trước chỉ có một người đang xếp hàng.

Chờ người phía trước đi xong, Văn Nhã nhìn cô gái tóc ngắn có vẻ sốt ruột đang xoay người liên tục, liền nói:

“Cô vào trước đi, lát nữa tôi vào sau.”

“Cảm ơn!”

Nói xong, cô gái lập tức lao vào nhà vệ sinh. Văn Nhã nhìn mà còn thấy khâm phục, nếu chậm thêm chút nữa chắc cô ấy đã không nhịn nổi rồi.

Một lúc sau, cô gái tóc ngắn bước ra với gương mặt đỏ bừng. Văn Nhã mới vào, nhưng vừa bước vào đã suýt bị mùi kinh khủng bên trong đánh gục.

Cô vội vàng lùi lại, tiến vào không gian của mình, giải quyết xong mới quay ra, rửa tay rồi trở về chỗ ngồi.

Nhiều người chẳng buồn rửa tay mà quay lại chỗ luôn, nhưng cô thì không thể chịu được. Nếu không rửa tay, cô sẽ luôn có cảm giác tay mình vẫn còn dính mùi khó chịu đó.

Quay lại ghế, cô lấy khăn lau tay rồi tiếp tục đọc sách.

Lúc này, cậu bé ngồi cạnh bà lại nhìn sang cô gái tóc ngắn vừa quay lại, lập tức quay qua bà mình nói lớn:

“Bà ơi, chị ấy đi ngoài xong rồi kìa!”

Bà lão gật gù:

“Đấy, bà đã bảo rồi, thịt bánh bao không sạch đâu. Nếu con ăn cũng sẽ đau bụng giống vậy thôi.”

Cô gái tóc ngắn vừa mới cảm thấy bớt xấu hổ, bây giờ lại đỏ bừng mặt lần nữa. Nhưng tính cô ấy vốn nhút nhát, dù có tức giận cũng chẳng biết làm sao để phản bác.

Suốt buổi ăn, Văn Nhã lấy phần cơm nắm còn lại ra ăn, còn cô gái tóc ngắn chỉ lấy một quả trứng luộc. Có vẻ cô ấy đã có ám ảnh với bánh bao rồi.

Tên mặt lạnh vẫn ăn sủi cảo, còn tên nho nhã giả dối thì lấy ra một chiếc bánh bao nhân thịt.

Bởi vì bánh bao nhân thịt để đến tối sẽ không ngon nữa nên anh ấy quyết định ăn ngay bây giờ.

Cậu bé thấy vậy lại quay qua bà mình, thắc mắc:

“Bà ơi, chẳng phải bà nói ăn bánh bao sẽ đau bụng sao? Sao họ vẫn ăn vậy?”

“Tại họ tham ăn, không nghe lời thôi. Còn cháu của bà ngoan lắm, biết nghe lời nhất!”

“Vâng, cháu ngoan, cháu không tham ăn!”

Tên nho nhã giả dối vốn định nói gì đó, nhưng nhìn bà cháu hai người họ đầy tự hào, cuối cùng lại thôi.

Tên mặt lạnh thì vẫn yên lặng ăn sủi cảo, bà cháu kia dường như coi như không thấy, cũng không nói gì về món ăn của anh ta.

Cơm nắm của Văn Nhã không có mùi gì, cũng chẳng thu hút sự chú ý của ai.

Sáng mai cô không thể ăn cơm nắm nữa, vì nó không thể để lâu như vậy được.

Buổi tối, ngoài cửa sổ tối đen, chẳng nhìn thấy gì. Văn Nhã cảm thấy chẳng có gì thú vị, chi bằng đi ngủ cho xong. Dù sao cơ thể này vẫn còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều vẫn hơn.

Cô lại đứng dậy đi vệ sinh một lần nữa, như vậy đêm khỏi phải dậy. Quay về chỗ, cô lấy ra một chiếc áo khoác dạ dài đắp lên người.

Dù là mùa hè, cô mặc không nhiều, nếu cứ thế mà ngủ thì dễ bị cảm lạnh.

Có vài người chẳng đắp gì mà vẫn ngủ ngon lành.

Nhưng cô thì không làm vậy được, sức khỏe cô vốn yếu hơn người khác.

Cô gái tóc ngắn bên cạnh thấy cô đắp áo khoác liền tò mò hỏi:

“Cô không thấy nóng sao?”

“Tôi yếu, sợ lạnh, vẫn nên đắp một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play