“Sao giờ lại thế này? Lúc đầu chính bà cứ khăng khăng phải đăng ký, tên đã ghi vào danh sách, hai trăm tệ phí an trí thì bà cũng đã nhận rồi, giờ bà lại nói không đi? Sao lúc trước bà không nghĩ đến chuyện này đi?”

“Đúng đấy!”

“Nhưng tôi chưa hề đi đăng ký mà!”

“Sao có thể không đi được? Cả đống người đều thấy bà đến đăng ký đàng hoàng, giờ nói nhầm lẫn cũng không có tác dụng đâu.”

“Sao mấy người có thể nói bừa như vậy chứ? Tôi thực sự chưa từng đến đó!”

Lúc này, cán bộ khu phố cũng bực mình, nghĩ bụng: Đây là kiểu người gì vậy chứ? Lúc trước đã cố ý xác nhận lại rồi mà!

“Tên đã ghi vào danh sách rồi, Trần Kim Bảo phải đi thì vẫn phải đi thôi. Giờ tôi báo cho bà biết để chuẩn bị, vậy nhé!”

Nói xong, người kia chẳng buồn nhìn bọn họ nữa, xoay người bỏ đi.

Lúc này, Lưu Mẫn mới thực sự hoảng sợ. Bà ta tuyệt đối không thể để con trai mình bị điều đi lao động vùng xa được! Công việc đó cực khổ lắm, mà quan trọng hơn là đi rồi chẳng biết đến bao giờ mới được về!

Nhưng nếu tên đã được ghi vào danh sách, thì nhất định phải đi. Lúc này, ngay cả cha của Văn Nhã cũng quay sang trách móc bà ta.

Con gái ruột của ông ta bị ép đi lao động vùng xa vì con trai bà ta, chuyện này đã khiến ông ta không còn mặt mũi nào rồi.

Giờ bà ta lại còn tự đăng ký cho con trai mình? Vậy thì mấy ngày nay ông ta khổ sở làm gì chứ?

"Lưu Mẫn, bà làm cái gì vậy hả? Tôi vừa tiễn Tiểu Nhã lên tàu, chuyện này đã làm cả nhà ầm ĩ hết cả lên.

Thế mà bà thì sao? Tôi đã khó chịu thế này rồi, mà bà còn đi đăng ký cho con trai bà nữa à?

Biết vậy thì tôi đã chẳng để Tiểu Nhã đi rồi! Ngay từ đầu cứ để thằng con trai bà đi là được, tôi tốn công làm loạn lên làm gì chứ?"

“Lão Trần, tôi thực sự không đi đăng ký! Sao tôi có thể để con trai mình bị đưa đi lao động xa như vậy được? Cả đời này vợ chồng mình còn phải dựa vào nó để dưỡng già nữa mà!”

“Thế vừa rồi sao bọn họ đều bảo chính bà tự đi?”

“Tôi thực sự không đi mà! Hu hu hu... Tôi cũng không biết tại sao lại như thế nữa... hu hu hu...”

Người đàn ông kia suy nghĩ một lát rồi vội vàng đi kiểm tra sổ hộ khẩu. Quả nhiên, sổ hộ khẩu vẫn nằm nguyên đó, chỉ có điều bên trong kẹp một tờ giấy chứng nhận điều đi lao động vùng xa.

Ông ta mở ra xem, đúng là tên của Trần Kim Bảo!

Hai người nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng cả hai không hề đi đăng ký, vậy thì chuyện này là thế nào?

“Chẳng lẽ là do Tiểu Nhã làm?”

“Bà đừng nói linh tinh nữa! Tiểu Nhã có thể biến thành bà được chắc?”

“Vậy chuyện này là thế nào chứ? Hu hu hu hu...”

“Tôi cũng không biết...”

“Giờ phải làm sao đây?”

“Bây giờ nhất định phải đi lao động vùng xa rồi. Bà đi tìm Kim Bảo về chuẩn bị đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”

“Hu hu hu hu, con trai đáng thương của tôi... Hu hu hu hu...”

Người đàn ông kia cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, ông ta nhớ đến mẹ của Tiểu Nhã. Chẳng lẽ thật sự là bà ta cố ý trả thù họ sao?

Nghĩ đến đây, ông ta rùng mình một cái, cảm thấy chuyện này thật sự quá đáng sợ.

Lưu Mẫn ngồi đó khóc một lúc, nhưng cũng chẳng nghĩ ra cách nào. Cuối cùng, bà ta chỉ còn biết vừa khóc vừa đứng dậy, đi gửi một bức điện tín về nhà mẹ đẻ, bảo Trần Kim Bảo mau chóng về nhà. Sau đó, bà ta lủi thủi quay trở lại.

"Lão Trần, bây giờ chúng ta phải chuẩn bị một số đồ dùng thiết yếu cho Kim Bảo.

Ông còn lại bao nhiêu phiếu mua hàng nữa? Tôi chẳng còn mấy tờ đâu."

“Tôi cũng chỉ còn lại hai tờ thôi.”

“Thế phiếu của ông đâu rồi?”

“Tiểu Nhã phải đi đến một nơi xa xôi, lạnh lẽo như thế, phần lớn tiền và phiếu mua hàng của tôi đều đã dùng để chuẩn bị cho nó rồi.”

“Thế còn Kim Bảo thì sao?”

Lúc này, trong lòng Lưu Mẫn tức đến mức chỉ muốn đập cho ông ta một trận. Tiền và phiếu đều đưa hết cho con bé kia, vậy con trai bà ta thì làm thế nào?

“Chỉ còn chừng này thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play