Có phải con đã sai rồi không? Lẽ nào con đáng phải chịu cảnh nhịn đói mấy ngày trên tàu, đến nơi rồi mới được ăn?”
Nói đến đây, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía người cha vô tâm của mình.
Ông ta thấy vậy thì không dám nói gì, dù sao mấy ngày nay cũng liên tục mơ thấy mẹ của Tiểu Nhã. Ông ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, huống hồ gì, dù sao cũng là con gái ruột của mình ăn, chứ có phải người ngoài đâu.
“Không sao, làm thì làm rồi, cứ mang theo mà ăn, đỡ bị đói.”
“Con cũng đã làm bữa sáng rồi, giờ ăn luôn chứ ạ?”
“Ăn thôi.”
“Lưu Mẫn, bà tỉnh rồi thì dậy ăn cùng luôn đi.”
Nói rồi, ông ta kéo bà ta ngồi dậy.
Lưu Mẫn tức đến phát điên, nhưng chồng đã lên tiếng, bà ta cũng không dám nói gì. Dù đã ly hôn, nhưng thân phận của bà ta và con trai vẫn thấp kém, không thể thay đổi được điều đó.
Ăn sáng xong, Văn Nhã gom hành lý lại. Lần này, người cha vô tâm ấy rất biết điều, chủ động xách hai túi hành lý dưới đất đi ra ngoài. Văn Nhã chỉ cần mang theo một cái túi vải nhỏ, lặng lẽ đi phía sau.
Lưu Mẫn tức đến mức ăn cũng chẳng nổi, nhìn hai người đi xa rồi, bà ta chỉ có thể tức giận mà không làm gì được.
Đến ga tàu, cha cô đưa cô đến văn phòng thanh niên trí thức để báo danh, nhận vé tàu rồi mới quay về.
Sau đó, ông ta lại đưa cô lên tàu, sắp xếp đồ đạc ổn thỏa. Nhìn cô chằm chằm, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng quay lưng rời đi.
Văn Nhã nghĩ bụng: Đi đi, về nhà nhanh lên, ở nhà còn có một bất ngờ đang chờ các người đấy!
Tàu bắt đầu chuyển bánh, cô mới có thời gian nhìn ngó những người xung quanh.
Đối diện cô là một chàng trai lạnh lùng, kiểu người không dễ gần. Nhìn dáng vẻ, chắc tầm mười tám, mười chín tuổi, dáng cao ráo. Đôi mắt ấy, khi nhìn ai cũng giống như nhìn người chết, tiếc thật, khuôn mặt đẹp thế lại có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Bên cạnh anh ta là một chàng trai đeo kính, nhìn là biết kiểu người thư sinh nhưng lại có chút gian xảo. Chắc cũng tầm tuổi đó.
Chắc bọn họ cũng là thanh niên trí thức, vì hầu hết những người bị điều đi đều ở độ tuổi này.
Cạnh cô là một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú, chỉ có điều do đang ở tuổi dậy thì nên trên mặt có vài nốt mụn nhỏ, nhưng không nhiều lắm.
Nhìn hết lượt, cô liền nhắm mắt lại. Cô phải vào không gian để xem xét tình hình, mấy ngày nay bận rộn quá, cô chưa có thời gian kiểm tra xem ruộng vườn, trái cây đã đến lúc thu hoạch chưa.
Khi Văn Nhã chìm vào ý thức và bước vào không gian, cô không biết rằng, chàng trai đối diện đã thay đổi ánh mắt. Không còn vẻ băng lãnh như nhìn người chết nữa, mà thay vào đó là sự tò mò, quan sát cô từ đầu đến chân.
Văn Nhã không hay biết, vẫn vui vẻ thu hoạch lương thực, rau củ, trái cây, cả động vật và hải sản nữa.
Vì cô không trồng tất cả cùng một lúc nên thời gian thu hoạch cũng khác nhau.
Nhìn thấy số lượng lớn như vậy, cô vui sướng đến mức muốn nhảy lên. Cô còn phát hiện ra rằng, từ sau khi hai không gian hợp nhất, thời gian bên trong lại nhanh gấp đôi so với thế giới bên ngoài.
Dĩ nhiên, cô không được may mắn như trong tiểu thuyết, kiểu một ngày là có thể thu hoạch ngay. Nhưng dù vậy, cô vẫn vui đến phát điên rồi.
Trong khi Văn Nhã đang bận rộn trong không gian, thì Lưu Mẫn ở nhà lại đón nhận một đợt sóng gió mới.
“Bà nói gì? Không thể nào! Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây! Sao con trai tôi có thể bị đưa đi lao động vùng xa được chứ? Các người xem lại đi, tuyệt đối không phải nhà tôi đâu!”
“Lưu Mẫn, bà làm sao thế hả? Chính bà tự đi đăng ký đấy nhé, bọn tôi còn xác nhận lại với bà rồi mà.”
“Bà tự mình nói đấy, còn vừa nói vừa khóc, bảo là bà không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác. Bà khóc đến khản cả giọng, ông chồng già nhà bà cứ trách móc bà mãi, nên bà mới đăng ký mà.”
“Đúng thế, bà còn nói sức khỏe bà không tốt, hai năm nữa về hưu rồi thì con trai bà có thể vào thế chỗ bà.”