Thế tử, thế tử, đó là quả hồng mềm. Cừu Đức Diệu gan lớn, thế lực đang lên, nay có thể công khai mang đám người Thượng Tân kết giao với Thái tử, công lao của “quả hồng mềm” này chẳng hề nhỏ. Hắn thuộc kiểu người chỉ sợ cứng, không sợ mềm, cả người toàn gai nhọn, phải có người hung hăng đâm gãy những gai đó thì mới yên ổn được một chốc. Nhưng giờ những gai nhọn kia đã mọc thẳng lên tận trời, vậy mà “quả hồng mềm” lại bất ngờ xuất hiện.
“Làm gì đó.” Cừu Đức Diệu cười lạnh, “Ngươi cũng đừng có giả bộ trước mặt lão tử, kể cả Yến vương có về ta cũng dám lật trời. Thế tử về đúng lúc lắm, đống rác rưởi này đừng có đổ hết lên đầu ta. Tên súc sinh Ngô Dục ở Hạ Tân điên điên khùng khùng, ăn nói linh tinh, tốt nhất là kéo nó xuống sớm một chút! Chướng mắt!”
“Lão tử cứ làm đấy.” Ngô Dục thò đầu ra từ sau lưng Cát Bạch Duệ, lắc đầu lắc cổ nói: “Lão tử là người đọc sách! Mày hiểu cái rắm! Có gan lớn như vậy thì lo mà dạy dỗ đám nhóc Thượng Tân cho tử tế, mở miệng ngậm miệng cái gì cũng ‘có một chân’ rồi lại ‘gian tình’!”
Hắn vung áo choàng ra, để lộ đôi chân còn mặc quần, lớn tiếng nói: “Tâm trí toàn nghĩ chuyện đen tối phải không! Thèm nhìn chân lão tử thế cơ à, nhìn đi! Lão tử chính là trời sinh mỹ mạo, khó mà chối từ!”
Tên nhóc tóc tai rối bời vẫn còn đang hoảng sợ, bị hắn hét như vậy suýt nữa thì tức ngất đi, ôm ngực ho sặc sụa như muốn tắt thở.
Ngô Dục ngẩng đầu lên hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, thu lại “đôi chân mỹ miều khuynh thành” của mình. Mông Thần một tay xách hắn dậy, mắng: “Trước mặt Thế tử mà cũng dám xưng lão tử à?!”
Ngô Dục giãy giụa, chân đã rời khỏi mặt đất. Thân hình hắn gầy gò, thấp hơn Mông Thần hẳn một khúc, lúc này dù có lưu manh đến đâu thì mặt cũng đỏ bừng, cổ căng cứng hét lên: “Đồ đầu đất Mông Thần! Thả lão tử xuống!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play