Dù ai nấy đều đã đoán được Tần Vương khó thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng không ai ngờ hắn lại ra tay trước khi thánh chỉ ban xuống. Thái tử quỳ ở trước điện Càn Thanh đến ngây dại, nghe tin liền ngất xỉu ngay tại chỗ. Hoàng đế vừa gượng dậy được thì lại ngã xuống giường lần nữa. Những khẩu cung vốn dùng để kết tội Tần Vương tạm thời bị đình lại, Chương Thái Viêm vì vậy được thả khỏi ngục, nhưng tuổi cao sức yếu, vừa ra đã ngã bệnh nằm liệt trên giường.
Cả kinh thành tràn ngập tiếng than khóc, đến tuyết cũng rơi dày hơn thường ngày.
Tuyết rơi liền mấy hôm không ngớt, hoàng đế nằm trên giường thoắt cái như già đi thêm mấy tuổi. Ánh mắt ông đờ đẫn, dõi vào không trung mù mịt như đang tìm kiếm điều gì đó, lại như chẳng tìm gì cả. Khang Phúc quỳ một bên, nước mắt lặng lẽ chảy mà không dám phát ra tiếng.
Một lúc sau, hoàng đế mới nói: “Truyền Thái tử vào.”
Khang Phúc đang lau nước mắt lập tức dừng lại. Hoàng đế ngẩn người hồi lâu rồi lại nói: “Không, không gọi Thái tử. Truyền Tân… Tân Dịch.” Ông lặp lại cái tên này như thể đang nhắc cho chính mình nhớ: “Tân Dịch, đúng, Tân Dịch, con của Chấn Thịnh. Gọi nó vào, trẫm muốn gặp nó.”
Khang Phúc vừa xoay người lui ra đã khựng lại, cúi đầu thật sâu: “Dạ.” Ông ra khỏi điện, khép cửa, bảo tiểu thái giám trông kỹ, rồi đi về phía trước. Thấy Bách Cửu vẫn đang đứng trong tuyết ngắm hoa mai, ông khẽ nói: “Điện hạ, bệ hạ triệu thế tử gia.”
Lúc ấy Tân Dịch đang chép lại án tịch, vừa viết hai nét đã tiện tay gạch bỏ hai chữ “Tần Vương”. Người ngoài thấy y chăm chú ngay ngắn, chẳng ai biết y đang thẫn thờ cầm bút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT